Phượng Kinh Thiên
Chương 262 : Không màng tất cả (1)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Mái đình ấm áp rơi vào bầu không khí trầm mặc sau khi Sở Tuyệt nói ra những điều ấy. Lam Vân rụt bàn tay đang sưởi ấm về, nở một nụ cười lạnh: “Vương gia đang muốn1dò hỏi hay là đang chất vấn? Hoặc có thể nói ngài đang trần thuật đây?”
“Cả ba.”
Lam Vân kêu lên một tiếng “ồ”, dường như đã sáng tỏ: “Nếu trong lòng vương gia đã tự có định đoạt,8thì tiểu tăng cũng không cần nói gì thêm nữa.”
Ánh mắt của Sở Tuyệt như muốn khoá chặt lấy hắn: “Ngươi thật sự không còn điều gì để nói sao? Ngươi rõ ràng biết...” Nói đến đây, đáy2mắt Sở Tuyệt ánh lên vẻ đau khổ, ánh mắt hắn ngưng tụ, giọng nói giống như bị thứ gì đó chặn lại nơi cổ họng khiến hắn không thể không dừng lại.
Lam Vân rũ mắt xuống trong4chốc lát, rồi lại ngước lên nhìn hắn, ánh mắt nàng nhìn hắn trong veo và phẳng lặng như mặt hồ yên ả.
Sở Tuyệt mê dại đưa tay ra rồi vuốt nhẹ lên đôi mắt Lam Vân, thấp giọng hỏi: “Tại sao?” Đôi mắt này, khi lần đầu tiên hắn trông thấy là một đôi mắt đẹp, trong trẻo có hồn lại rất thanh tịnh. Đến bây giờ, đôi mắt ấy vẫn vậy, vẫn đẹp, vẫn có hồn, vẫn trong trẻo thanh tịnh vô song, chỉ có điều đã thiếu đi một chút, thiếu đi một mảnh, đôi mắt hắn đã có sự mê hoặc của trần thế.
“Đây không phải là điều mà các ngài vẫn luôn muốn sao?”
“Ngươi đang trách ta... trách mong muốn đơn phương của bọn ta đã kéo ngươi rơi vào hố tình?” Sở Tuyệt thì thầm.
Lam Vân nghiêng đầu sang một bên khiến bàn tay Sở Tuyệt buông thõng giữa không trung. Nàng với tay lấy chén trà trên bàn rồi lại cầm bình trà rót vào chén, sau đó nhẹ nhàng đặt lên môi nhấp một ngụm: “Một chữ tình, liệu có thể kéo dài bao lâu? Nặng nhẹ thế nào? Tiểu tăng không biết. Chính bởi vì không biết nên tiểu tăng lại càng muốn hiểu rõ nó. Vì sao vương gia có thể động lòng với tiểu tăng? Hoàng thượng tại sao lại động lòng với tiểu tăng, thậm chí vì điều gì khiến bọn họ nổi dục vọng với tiểu tăng?”
“Sao lại là bọn họ?”
Khoé miệng Lam Vân cong lên, như cười như không nói: “Tại sao lại là bọn họ, người không hiểu sao?”
Sở Tuyệt yên lặng.
Đôi mắt Lam Vân bất giác giật giật theo cái vuốt nhẹ khi nãy của Sở Tuyệt, ánh mắt bình tĩnh, thơ ơ vậy mà lại bỗng sáng lên đầy diễm lệ.
“Nếu đó là điều mà ngươi muốn, ta bằng lòng giao nàng ấy cho ngươi, đây là đáp án của ta.” Sở Tuyệt nhìn xoáy vào hắn, thốt ra từng câu từng chữ: “Cho nên, ngươi không cần phải thông đồng làm bậy, mượn tay bọn họ dẫn ngươi thành ma. Ngươi muốn bước vào ma đạo như thế nào, ta, sẽ vì ngươi làm tới cùng.”
Lam Vân sững sờ. Mặc dù đang mặt đối mặt với hắn, nàng vẫn trầm mặc không nói lời nào. Phải rất lâu, rất lâu sau nàng mới mở lời mang theo ngữ khí trần thuật, lại vừa giống như dò hỏi: “Có điều, thần vừa phát hiện ra rằng bản thân rất thích cảm giác có được từ bọn họ, xa hoa dâm dật, ung dung tự tại. Những điểm đó là điều mà tiểu tăng từ trước tới giờ chưa từng có nhận thức qua. Ở cùng với bọn họ, ta có thể thử qua những kiểu tâm tư tình cảm không giống nhau.”
Sở Tuyệt cúi gằm mặt suy nghĩ cất nhắc, cuối cùng lại ngước mắt lên nhìn vào hắn rồi nói: “Chỉ cần ngươi thực lòng thích, ngươi cũng có thể xa hoa dâm dật giống như bọn họ, ung dung tự tại như bọn họ. Ta, sẽ bảo vệ cho ngươi thực hiện nó.”
Lam Vân bỗng nhiên ngoảnh mặt qua hướng khác.
Sở Tuyệt nhìn hắn, rồi tiếp tục nói: “Ngươi không hiểu chữ “tình”, không sao hết. Ngươi có thể cả đời không yêu ta, cũng chẳng sao. Chỉ cần ngươi bằng lòng để ta được yêu ngươi, bằng lòng cho ta ở lại bên cạnh ngươi, để ta được trông thấy ngươi, dù người thành Phật hay thành ma đều được, lấy từ bi làm căn bản cũng được, hay xa hoa dâm dật cũng được, chỉ cần ngươi đồng ý để...”
“Chuyện của Cửu công chúa, ta cũng đã can dự.” Lam Vân đột nhiên quay qua cắt ngang những lời hắn đang nói.
Sở Tuyệt chợt dừng lại, rồi nói: “Không sao cả.”
“Ta sẽ không bị những lời này làm cảm động đâu. Ta sẽ không động lòng với ngươi, lại còn khiến thanh danh của ngươi mất sạch, điều này cũng không sao hết?”
Sở Tuyệt gật đầu, trước sau như một nói: “Đúng.”
“Ngoài việc để cho ngươi ở lại bên cạnh ta, để ngươi được trông thấy ta ra thì ngươi không còn bất kì yêu cầu gì nữa sao?” Lam Vân lạnh nhạt lên tiếng, thế nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại có điều như mơ hồ.
Ánh mắt Sở Tuyệt nóng rực như lửa đốt, giọng nói vì lẽ ấy mà trở nên kích động, có chút run rẩy: “Ngươi... ngươi nguyện ý... nguyện ý chấp nhận ta?”
“Tiểu tăng chỉ vì muốn làm rõ chuyện này, người đã vì ta mà đi đến bước đường như bây giờ, thì liệu ta phải bỏ ra hồi đáp như thế nào đây?” Lam Vân hững hờ nói.