Phượng Kinh Thiên

Chương 270 : Vật tuỳ thân

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Đại hôn của Sở Cửu Nhi tuy rằng náo nhiệt tưng bừng rúng động cả Kinh thành, nhưng đối với tầng lớp cao quý ở chốn này mà nói, thì Cửu công chúa xuất giá quả thực là quá sức mất mặt rồi.



Mất mặt ở đây chẳng phải là chê cười của hồi môn của Cửu công chúa ít ỏi, thực tế thì nhìn số vàng bạc quý báu dùng làm của hồi môn của Cửu công chúa đương nhiên1khỏi phải hoài nghi xét nét, chính là “mười dặm hồng trang”*, độc nhất phi phàm.



(*) Mười dặm hồng trang: sắc đỏ trải dài mười dặm, chỉ lễ cưới long trọng.



Nguyên nhân vì sao họ chế giễu chính là tại đại lễ thành hôn của Cửu công chúa, thái hậu Từ Diên Cung một lòng “lễ Phật” không hề có mặt, hoàng thượng cũng không đến, ngay cả Chiến Thần vương cũng chẳng thấy tăm tích, toàn bộ đều do8Ti Lễ trong cung và phủ Nội Vụ một tay lo liệu chủ trì.



Tuy rằng sự phô trương cùng tính trang trọng cần có cũng đều không hề thiếu, nhưng mà hiện thực lại thiếu mất đi thứ quan trọng nhất.



Nếu xét trên thân phận của Cửu công chúa mà nói, sự lạnh nhạt như thế này, thực có chút gượng gạo. Nhưng có điều, nghĩ đến người mà nàng được gả cho là Dã Lang tướng quân, không những2đây là người sở hữu nhiều công trạng xuất chúng, mà công chúa cũng không cần phải rời xa quê hương gả sang nước Chu xa xôi.



Nghĩ như thế, trong lòng mọi người lại cảm thấy vui mừng thay cho nàng.



Hơn nữa, những chư thần quyền quý bọn họ ai ai cũng biết, khiến công chúa phải chịu thiệt thòi cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Suy cho cùng, khi trước đã chính thức huỷ hôn với4nước Chu, huống hồ chi Chiến vương phi đường đường chính chính là công chúa nước Chu cơ chứ? Làm thế nào cũng nên giữ lại chút tình cảm không phải sao?



Cho dù là thái hậu, hoàng thượng hay Chiến vương đều không hề xuất đầu lộ diện vào thời điểm đại hôn của Cửu công chúa diễn ra, nhưng chỉ cần còn ở nước Sở, Cửu công chúa vẫn mãi là Cửu công chúa, thân phận cao quý của nàng không thể chỉ vì gả cho Dã Lang tướng quân, hay vì đã trở thành tướng quân phu nhân mà có bất kỳ sự lung lay hay thay đổi gì.







Phủ Chiến Vương, Thanh Huyên Uyển.



Kim cô cô từ phía ngoài vườn hoa bước vào, Tiểu Đậu nhanh chóng chạy ra đón: “Kim cô cô, người đã trở về.”



Kim cô cô mang vẻ mặt nặng nề, hung hăng liếc nàng, lời thốt ra cũng chẳng dễ nghe, khó chịu bực tức: “Không quay về chẳng lẽ lại đợi ăn hết yến tiệc rồi mới về hay sao?”




Đôi đồng tử hắn khẽ lay động, đuôi chân mày hất lên thành một đường cong giương cao. Nhìn qua thì đúng là một cử chỉ khoa trương dung tục, nhưng khi nó xuất hiện trên gương mặt hắn thì lại chỉ thấy vẻ xinh đẹp thuận mắt đến hồn xiêu phách lạc, không hề thấy một chút tầm thường hay dung tục nào.



Chu Lam Nhi cũng không thể không thừa nhận, người gọi là Lam Vân này, không chỉ vừa là Phật vừa là Yêu, mà còn vừa là nam cũng vừa là nữ.



Hồng nhan họa thủy, e rằng ngoài ám chỉ hắn ra thì không thể là ai khác được nữa!



“Ngươi...” Gương mặt Tiểu Đậu đỏ au, cũng không biết là vì sốt ruột hay là xấu hổ nữa. Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng vẫn khó mà tin được rằng vị Quốc sư trước mắt này và người nàng gặp lần đầu là cùng một người. Nhưng cho dù là vị Quốc sư này giống vị Phật hạ thế kia hay là một tên yêu nghiệt, thì đều đẹp đến mức khiến người khác quên cả hít thở.



“Quốc sư, mời ngồi.” Chu Lam Nhi dần bình tĩnh trở lại, khoát tay về phía chỗ ngồi phía dưới mình rồi lên tiếng mời hắn an vị.



Nhưng Lam Vân vẫn một mực không bằng lòng ngồi vào chỗ dành cho khách, lại thanh nhã chọn vị trí một bên của chiếc sạp cách một vài cái bàn mà ngồi xuống.



Chu Lam Nhi trông thấy hành động kia của hắn, mắt hơi híp lại, nhưng vẫn không hề lên tiếng.



Tiểu Đậu trái lại tỏ thái độ nóng ruột: “Quốc sư vì sao lại ngồi ở chỗ đó, còn nữa, Quốc sư vì sao lại vận y phục như thế kia?”



Lam Vân mỉm cười đáp: “Lời Tiểu Đậu cô nương đây nói có chút không đúng rồi, sạp ghế cơ bản là để cho người ngồi, mà y phục may ra cũng chính là để cho người mặc.”



Hai má đỏ gay của Tiểu Đậu cũng vì một câu Tiểu Đậu cô nương của hắn mà dần ửng đỏ hơn nữa. Thế nhưng, nàng vẫn kiên cường cố gắng lắp bắp: “Nhưng... nhưng mà ở đây... ở đây đều có nguyên tắc.” Công chúa địa vị cao trọng biết bao, hắn lại dám ngồi ở chỗ ngang hàng với người, còn trang phục trên người hắn cũng tuyệt đối không phải vị vương công tử đệ bình thường nào cũng có thể mặc được.



“Nguyên tắc ư?” Lam Vân nhẹ nhàng ôm lấy tay áo, ánh mắt lại hờ hững lướt về phía Chu Lam Nhi: “Công chúa cũng cho rằng như thế sao?”



“Tiểu Đậu, không được phép vô lễ với Quốc sư.”