Phượng Kinh Thiên
Chương 271 : Hẹn nhau lên phố (1)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
“Công chúa, nô tỳ...” Tiểu Đậu không phục. Nàng đâu có vô lễ với Quốc sư, rõ ràng là nàng đang có lòng nhắc nhở hắn mà.
Chu Lam Nhi rũ mắt, lạnh nhạt nói: “Tính tình của Quốc sư thay đổi rất nhiều, bản cung thực sự rất kinh ngạc.”
“Vậy... theo công chúa, tính tình của tại hạ thay đổi như vậy, là tốt hay là không tốt?”
Tiểu Đậu lại nhíu mày, vị Quốc sư này1quả thực ngày càng kỳ lạ, thế mà lại gọi công chúa là công chúa, không phải hắn vẫn luôn gọi công chúa là vương phi sao? Hơn nữa, vấn đề mà hắn hỏi công chúa cũng lạ lùng khó hiểu giống với lần ở khu vực săn bắn hôm trước, dường như... hắn rất để ý câu trả lời của công chúa... không đúng, để ý?
Tiểu Đậu dùng sức che miệng mình, mở to mắt8trừng Lam Vân, sau đó lại nhìn sang công chúa, không... không phải chứ?
Chu Lam Nhi nâng mắt nhìn thẳng vào thiếu niên tuyệt đẹp bên cạnh mình, bất chợt hỏi một câu khiến ai nấy đều cả kinh: “Quốc sư đang thích bản cung?”
Tiểu Đậu sững sờ trừng to đôi mắt, nàng kinh sợ đến mức đờ đẫn cả người.
Sau khi Lam Vân hơi ngẩn ra thì mỉm cười, nụ cười phong hoa tuyệt đại,2nhưng không thấy yêu diễm, trái lại lại trong sáng trang nhã đến thấm lòng.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng: “Công chúa nghĩ sao?”
Nghe câu nói vừa trả lời vừa hỏi dò của hắn, Chu Lam Nhi bỗng hiểu ra mọi việc. Nếu là như vậy, phản ứng của Sở Tuyệt, thái độ của hắn đối với nàng cùng nhiệm vụ mà hắn giao cho, nàng đều đã thông suốt, thế nhưng...
“Tiểu Đậu, các ngươi lui xuống4hết đi.”
Tiểu Đậu cuống lên: “Công chúa...”
Chu Lam Nhi hờ hững liếc nhìn Tiểu Đậu, mặt không biến sắc, ngay cả giọng điệu cũng không thay đổi: “Đi xuống.”
Tiểu Đậu mở miệng: “Vâng, thưa công chúa.”
Chỉ thiếu vài từ nhưng vẫn có sự uy nghiêm. Lam Vân nở nụ cười nhạt, cô công chúa nước Chu này quả thật là một người kì diệu, là kiểu nữ tử điển hình nhất nhưng cũng quý giá nhất của thời đại này, vừa khéo trái ngược với nàng.
Người xưa có câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu”*, “thoại bất đầu cơ bán cú đa”**. Lam Vân không nên tán thưởng người có nhân sinh quan hoàn toàn trái ngược với nàng, nhưng trên thực tế, nàng thực sự vẫn có chút yêu thích với Chu Lam Nhi.
“Là Quốc sư đã đến sao?”
“Khởi bẩm vương gia, là Quốc sư đã đến, nhưng Quốc sư nói sẽ chờ vương phi ở ngoài phủ, không... không vào phủ nữa” Thị vệ không dám ngẩng lên nhìn vương gia nhà mình, chỉ cúi đầu thấp giọng bẩm báo.
Sở Tuyệt im lặng trong phút chốc rồi phất tay: “Đi đi... Đợi đã.”
“Vâng... thưa vương gia?” Tên thị vệ đang định đi đến Thanh Huyên Uyển để bẩm báo lập tức dừng bước, xoay người chờ đợi mệnh lệnh.
“Không cần gấp gáp, cứ từ từ thôi.” Sở Tuyệt lạnh giọng ra lệnh.
Tên thị vệ ấy hơi há miệng, ngẩn người ra một lát mới ngầm hiểu ý, sau đó cung kính cúi đầu nói: “Vâng, thuộc hạ đã hiểu.”
Lúc này, Sở Tuyệt mới bước nhanh ra ngoài.
…
Ngoài cửa chính của Chiến Vương Phủ.
Thị vệ canh cửa không hề ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện Sở Tuyệt, họ cung kính tiến lên hành lễ, sau đó nghiêm nghị lùi sang một bên, tiếp tục làm tượng đá hình người.
Sở Tuyệt bước xuống bậc thềm, hướng về nơi xe ngựa đang đậu.
Cửa xe mở rộng, rèm che cũng được vén hết lên, nên có thể nhìn thấy rõ người đang nửa nằm nửa ngồi bên trong.
Lam Vân nghiêng người tựa trên gối dựa làm bằng gấm, tư thái ưu nhã nhưng lại tỏa ra khí chất biếng nhác từ trong xương cốt. Ánh sáng rực rỡ của mặt trời mới mọc chiếu rọi trên người hắn xuyên qua khung cửa sổ rộng mở, áo bào gấm đỏ thêu hoa văn chìm, lại sánh đôi với dung nhan như ngọc ấy, quả thật xinh đẹp vô song. Mà chú cáo trắng như tuyết Lam Vân đang ôm, bởi vì được nằm trong lòng hắn, không hiểu sao cũng khiến người khác cực kỳ ái mộ.
Lam Vân lười biếng vẫy tay với Sở Tuyệt: “Chào buổi sáng, vương gia.”
Sắc mặt của Sở Tuyệt dịu xuống, trầm giọng hỏi: “Tại sao không vào?”