Phượng Kinh Thiên

Chương 272 : Hẹn nhau lên phố (2)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Lam Vân híp híp mắt, chỉ tay lên trời: “Mặt trời đã lên rồi, tắm nắng trong xe ngựa rất thoải mái, không muốn xuống xe.”



Sở Tuyệt muốn nói, nếu như tắm nắng thoải mái thì ở trong đình viện1không phải thoải mái hơn sao, vì sao lại chạy ra ngoài? Chẳng qua, những lời này hắn chỉ nghĩ trong đầu thì liền không nghĩ nữa, Lam Vân nói muốn tự do làm càn, hắn đương nhiên sẽ không8trói buộc Lam Vân.



Từ sau đợt săn bắn mùa đông, Lam Vân cũng chưa từng mặc lại tăng phục. Mỗi một bộ y phục trên người đều là các thợ may trong cung đích thân chế tác, hoàn toàn thể2hiện dựa theo phẩm cấp của hắn mà làm, thái độ mà hoàng huynh biểu lộ cũng nằm trong dự đoán của hắn.



“Ngươi... muốn đến trà lâu Tín Dương?” Hắn biết, bình thường Lam Vân sẽ thỉnh thoảng đi gặp4Ninh Thanh bàn về Phật pháp. Nhưng từ sau chuyến đi săn mùa đông, Lam Vân chưa đi gặp Ninh Thanh, ngược lại Ninh Thanh đó lại gửi thiếp mời đến tận cửa, nhưng Lam Vân cũng từ chối.



Lam Vân nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Ngươi không nói, ta cũng xém chút quên mất hắn. Ưm, cũng tốt, trà lâu Tín Dương tuy rằng không có tinh xảo hoa lệ như Cư Diệu Ngư, nhưng lại rất thanh nhã.”



Sở Tuyệt nhíu mày, hắn cũng gặp qua Ninh Thanh vài lần, quả thực là một người thông minh hiếm thấy. Nhưng có điều, hắn đi trà lâu Tín Dương gặp Ninh Thanh không phải là vấn đề, quan trọng là, hôm nay Lam Vân và Chiêu Bình công chúa cùng nhau lên phố, mà hôm nay trên đường lớn của Kinh thành lại là ngày hợp chợ cuối cùng.



Nhiều người thật sự không an toàn.



“Ta đi cùng ngươi?” Sở Tuyệt nhàn nhạt hỏi.



Đầu mày Lam Vân nhăn lại: “Người chắc chắn?”



Sở Tuyệt suy nghĩ lại, rồi lại chán nản nói: “Bỏ đi, ta phái người âm thầm bảo vệ ngươi là được.” Có hắn ở bên, Lam Vân nhất định sẽ không vui vẻ, Lam Vân muốn ở cùng Chiêu Bình công chúa mà.



“Vương gia, Quốc sư.”



Sở Tuyệt xoay người, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Chiêu Bình công chúa một thân nam trang.



Chu Lam Nhi chỉ đem theo Tiểu Đậu và Tần Hằng.



Lam Vân bước từ xe ngựa xuống, đích thân ra nghênh đón: “Mời công chúa!”



Tiểu Đậu nhìn con cáo tuyết Lam Vân ôm trong lòng, cực kì vui vẻ, đôi mắt trực tiếp chuyển lên người nó, đến Chu Lam Nhi cũng thấy thích ba phần.



Con gái vốn không có sức chống cự với những động vật nhỏ dễ thương. Chu Lam Nhi mặc dù đã cố gắng duy trì sự uy nghi công chúa của nàng, nhưng sự yêu thích trong mắt vẫn để lộ chút tâm tư.



Thấy nàng thích, Lam Vân vội vàng đưa con cáo tuyết sang: “Tính tình của nó rất tốt, trên người lại sạch sẽ, nàng ôm đi.”


Gương mặt Tiểu Đậu thoáng ửng hồng, vừa tức giận lại vừa ngại ngùng nhìn thiếu niên hỗn xược đến mức ngang tàng trước mắt: “Ngươi... to... to gan.”



Vương Bát công tử một lòng muốn đùa giỡn cáo tuyết, vốn không có ý gì khác mà lại bị Tiểu Đậu hiểu lầm rằng hắn đang trêu chọc nàng. Thế nên, hắn nhất thời nở nụ cười như không cười, đầu mày cũng hiện lên một tia tà ác, học theo Tiểu Đậu vừa lo lắng liền nói lắp mà mở miệng: “Tiểu cô nương, sao nàng biết được gan công tử gia lớn... lớn... lớn chứ? Lẽ nào nàng đã nhìn chằm chằm từ khi công tử gia ta bước vào đây, ơ, tuổi còn nhỏ, mà ánh mắt đã độc địa...”



Giọng nói lạnh nhạt của Chu Lam Nhi cắt đứt trò đùa dai của Vương Bát công tử: “Tiểu tì ngu dốt, mạo phạm công tử, mong công tử nể mặt của tại hạ, không tính toán gì.”



Sắc mặt Vương Tu Cảnh nhạt đi vài phần, nhưng cũng rất thoải mái: “Nói hay lắm. Nếu như Chu công tử cũng nể mặt tại hạ vài phần, chuyện này liền cho qua.” Chiêu Bình công chúa này cũng thật là người thông minh, nhưng đáng tiếc, mệnh nàng không tốt! Nói cách khác, nàng cuối cùng cũng không đủ thông minh để thay đổi số mệnh của bản thân.



Chu Lam Nhi cúi người với hắn, thể hiện ý cảm tạ! Tiểu Đậu bên cạnh cũng đã bị dọa đến mặt trắng bệch, đứng lại bên cạnh Chu Lam Nhi, không dám làm càn nữa.



Sau khi tiến vào chào hỏi xong, ba người liền đi ra ngoài, trong sương phòng giờ lại yên tĩnh như cũ.



Chuyện nhỏ vừa rồi xen vào, không chỉ mình Sở Nghị và Nhiếp Trường Viễn coi như không thấy gì, mà Lam Vân cũng xem như không thấy gì.



Giờ đây, gương mặt bị dọa đến trắng bệch của Tiểu Đậu mới dần ấm áp trở lại. Nghĩ lại vừa nãy mình chịu thiệt, trên gương mặt xinh xắn lúc xanh rồi lại lúc trắng, không kìm được mà liếc mắt trừng Lam Vân. Uổng cho nàng luôn nghĩ rằng Quốc sư này có vẻ ngoài đẹp tựa thiên tiên, nhưng không ngờ lại là kẻ dát vàng bên ngoài, thối nát bên trong, cùng làm bậy với những kẻ súc sinh mặt người kia...



“Tiểu Đậu, sau khi quay về, ngươi tự đi lĩnh phạt.” Chu Lam Nhi nhẹ than một tiếng. Tiểu Đậu quả thực là bị nàng dung túng quá rồi. Nhưng khi đó, nàng nghĩ bản thân có năng lực bảo vệ Tiểu Đậu, nào biết được chuyện đời thay đổi, nàng sẽ được gả đi hòa thân ở một nơi xa chứ?



“Vâng, nô tỳ biết sai rồi.”



Đầu mày Chu Lam Nhi càng nhíu chặt. Nếu như nàng thật sự biết sai, thì sẽ không nổi giận bất bình mà trừng mắt với Quốc sư rồi.



“Khiến Quốc sư chê cười rồi.”



Lam Vân cười nhẹ: “Không sao.”



Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lam Vân cười nhạt nói: “Ninh đại ca đến rồi, ta giới thiệu cho nàng quen.”



Chu Lam Nhi nhìn Lam Vân thật sâu, cười gật đầu nói: “Ta thật sự tò mò.” Nàng sao lại cho rằng người này không hiểu thế sự chứ? Bây giờ nghĩ lại, thật nực cười biết bao!



Năng lực mê hoặc người khác cũng giống như vẻ ngoài của hắn vậy, tuyệt thế vô song. Ai ai cũng đều cho rằng bản thân đã nhìn thấu hắn, thực ra chẳng ai có khả năng ấy.



“Quốc sư, Ninh công tử đến.” Chưởng quỹ của Cư Diệu Ngư đích thân dẫn người bước lên lầu, cung kính đứng bẩm báo bên ngoài.