Phượng Kinh Thiên

Chương 289 : Danh hoa mẫu đơn

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Mặc dù gia tộc Vũ Văn không mạnh bằng Thất thị tộc, nhưng nó vẫn xứng tầm danh gia vọng tộc mới nổi.



Định Dương vốn là địa bàn của Đệ Ngũ Gia. Đến nay, Đệ Ngũ gia tộc vẫn vững mạnh không suy. Không những không sợ cây to dễ đổ, Vũ Văn gia thậm chí còn có dã tâm muốn cướp lấy1tất cả thế lực của Đệ Ngũ gia.



Vũ Văn Cẩm không phải con dòng chính, nhưng lại là tam tiểu thư thứ xuất của Vũ Văn lão gia. Ngay từ cái tên thôi cũng đã có thể nhìn ra thân phận đặc biệt của nàng rồi.



Nàng là đứa con Văn Vũ phu nhân đích thân nuôi dạy bên người, hơn nữa, rất nhiều8người biết việc Văn Vũ thiếu chủ vô cùng yêu thương vị tam tiểu thư này.



Vì vậy, mặc dù không phải loại tiểu thư ngang ngược, ngông cuồng khó bảo, nhưng Văn Vũ Cẩm tuyệt đối cũng không phải kiểu tiểu thư khuê các, dịu dàng, nhu mì.



Lúc này, nàng bực bội xông đến bên cạnh xe ngựa, tức giận mắng: “Này, cái2người này sao lại không biết phải trái thế?” Nếu không phải vì giọng hắn rất êm tai, nàng làm sao lại không quan tâm phận nữ nhi e thẹn mà sai người tặng bánh ngọt cho hắn cơ chứ?



May mà người đi đưa bánh là Phú Quý – kẻ hầu bên người đại ca, hắn ta cũng không chỉ đích danh là4nàng tặng, nếu không, việc này mà truyền ra ngoài, há chẳng phải khiến nàng mất hết mặt mũi rồi sao?



Đào Dao nhíu mày. Lúc ông ta đang định lên tiếng thì bên trong xe ngựa vang lên tiếng nói lạnh lùng của Nguyên Vô Ưu: “Không cần quan tâm đến người dưng nước lã. Khởi hành đi.”



“Vâng.” Đào Dao lạnh lùng liếc Vũ Văn Cẩm một cái rồi vung tay quất roi ngựa, điều khiển xe ngựa rời đi.



Thấy bọn họ cứ thế bỏ đi, Vũ Văn Cẩm không dám tin trợn tròn hai mắt. Sau khi sực tỉnh, nàng giận dữ đến dậm chân: “Tức chết đi được.”



“Biểu muội, đừng tức giận nữa, lỡ đâu người ta có việc gấp thì sao?” Nhìn xe ngựa rời đi, Mai Tố Tuyết vội vàng an ủi.




“Ta đã bắt đầu quen với việc đội tóc giả rồi, nhìn cũng không đến nỗi nào. Tiểu Đào Tử, ngươi thấy sao?” Nàng lấy ngón tay vuốt hai sợi tóc rủ xuống bên má, mỉm cười nói.



Đào Dao mím môi. Lúc ở nước Sở, ông ta cảm thấy việc cạo trọc đầu không có gì to tát cả, nhưng sau khi trở về rồi, xử lí tóc tai đã trở thành công việc ông ta phải làm mỗi ngày. Việc này khiến ông làm sao mà không đau đầu và phiền muộn cho được?



Thấy Đào Dao u sầu không vui, Nguyên Vô Ưu phì cười: “Bản công chúa là con gái mà cũng chẳng buồn quan tâm nữa rồi, đến bây giờ ngươi vẫn còn cảm thấy phiền muộn không vui sao?” Lúc trước phải cạo trọc đầu cũng chẳng thấy ông buồn bã thế này.



Đào Dao không nhịn được mà quay đầu trợn trắng mắt lườm nàng: “Nô tài đã chừng này tuổi rồi, muốn mọc lại tóc là chuyện khó khăn lắm đấy!”



Nguyên Vô Ưu cười khẽ, đột nhiên nói: “Tiểu Đào Tử, ta nghĩ nếu phụ vương đại nhân nhìn thấy dáng vẻ này của ngươi thì nhất định sẽ kinh ngạc lắm.” Tiểu Đào Tử bây giờ thật khác hẳn với vị thủ lĩnh Ảnh vệ nghiêm nghị lạnh lùng ẩn náu trong Nhân Lãnh Cung năm xưa.



Nhắc đến vương gia, sắc mặt Đào Dao nghiêm lại, không vui nói: “Vương gia mà nhìn thấy người, chắc chắn sẽ càng kinh ngạc hơn ấy chứ!” Mấy nô tài tì nữ trung thành của nàng mà trông thấy đầu nàng trọc lóc chắc sẽ đau buồn, khóc lóc vật vã mất.



Nguyên Vô Ưu nghĩ ngợi rồi mỉm cười.



Cùng lúc này, trên chiếc thuyền xa hoa giữa sông, bầu không khí ồn ào lạ thường.



Mấy cô nương trẻ tuổi mặt mũi xinh đẹp ăn mặc hở hang dung tục vô cùng đang tủi thân khóc thút tha thút thít, nhưng bọn họ không nhận được sự thương hoa tiếc ngọc của mấy người đang ngồi xung quanh, ngược lại càng khiến người ta càng ngày càng tức giận hơn.



Người đàn ông đứng đầu nổi giận bừng bừng, giơ chân đạp cô nương dẫn đầu một cái khiến nàng ngã lăn xuống đất, lực đá mạnh đến mức khiến mấy cô gái yếu đuối phía sau cũng ngã nhào theo.