Phượng Kinh Thiên

Chương 290 : Một lý do (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Nhưng các nàng cũng không dám tủi thân, càng không dám khóc thành tiếng, chỉ đành nuốt nước mắt vào trong.



“Ây da, sao lại thế này?” Một phụ nữ trung niên uốn éo lắc mông vẫy chiếc khăn trên tay tiến đến. Trông thấy cảnh tượng này, bà ta chớp mắt một cái liền lập tức mắng những thiếu nữ bị đạp xuống đất bò dậy không nổi kia một trận: “Mấy người các ngươi muốn chết sao, dám chọc1giận Thông thiếu gia khiến ngài không vui, còn không mau đứng lên rót rượu tạ lỗi với Thông thiếu gia đi?”



“Vâng, ma ma.” Các cô nương dìu nhau đứng dậy.



Tên đàn ông đã đạp các thiếu nữ xuống đất cực kỳ khinh thường cùng không vui, quét mắt liếc nhìn bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Hồng ma ma, ngươi đem những kẻ dong chi tục phấn* này đến đây, lại còn để bọn chúng làm bộ làm tịch,8già mồm cãi láo trước mặt bản công tử, có phải ngươi không muốn làm ăn nữa đúng không?”



(*) Dong chi tục phấn: chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế.



Lời này nghiêm trọng quá rồi, khuôn mặt Hồng ma ma tối sầm, nhưng trong chớp mắt lại tươi cười rạng rỡ tiến lên trước cẩn trọng dò hỏi: “Thông thiếu gia, xin ngài bớt giận, ta đi đổi vài cô2nương khác đến hầu hạ ngài, ngài thấy vậy có được không?”



Người đàn ông được gọi là Thông thiếu gia với vẻ mặt dữ tợn nói: “Bản công tử muốn Mẫu Đơn cô nương. Hồng cô cô, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại kiếm cớ không kêu Mẫu Đơn cô nương đến đây, coi chừng bản thiếu gia đập nát bảng hiệu nhà ngươi.”



“Đúng đó, mau mời Mẫu Đơn cô nương ra đây.”



“Đúng rồi, tối hôm nay chúng ta4đến đây chỉ để gặp Mẫu Đơn cô nương thôi.”



Cả đám người bắt đầu la hét ầm ĩ, vẻ mặt Hồng ma ma khó xử, toát mồ hôi hột: “Điều này... sắc trời vẫn còn chưa tối, Mẫu Đơn cô nương còn đang tắm rửa thay y phục, không ra liền được.”



“Tắm rửa thay y phục?” Thông thiếu gia đảo mắt, nổi lên dâm ý, liền nói tiếp: “Thì ra Mẫu Đơn cô nương đang tắm gội, vậy thì không vội, không vội.”



Hồng ma ma nhìn thoáng qua tên thiếu gia mặt người dạ thú, tên sắc quỷ dâm tà Thông thiếu gia này. Gã tên thật là Tôn Thông, là con trai độc nhất của tri phủ mới nhậm chức đầu năm nay. Thông thiếu gia này nhiều ngày liên tục đến đây, nếu trì hoãn thêm nữa chẳng phải sẽ đắc tội với hắn. Hắn là con trai tri phủ, bà không dám đắc tội, nghĩ tới nghĩ lui hôm nay cũng chỉ có thể bảo Mẫu Đơn đến vậy.



Trong lòng đã hạ quyết tâm, Hồng ma ma cười nói, cuối cùng lên tiếng đáp: “Vậy được, Thông thiếu gia, ngài ngồi đây chờ một lát, để ta đi thúc giục Mẫu Đơn, để nàng nhanh tới đây hầu hạ ngài.”



“Vậy còn được.” Tôn Thông lúc này mới hài lòng ngồi xuống, thuận tay kéo một cô nương trong đám thiếu nữ hắn mới chê bai là dong chi tục phấn lên cùng chơi đùa.




Tôn Thông thầm nuốt nước miếng, ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế, cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh nói: “Ngẩng đầu lên cho bản thiếu gia nhìn một cái.”



Bạch Mẫu Đơn từ từ ngẩng đầu lên.



Thấy tiểu mỹ nhân trước mắt xinh đẹp tựa như hoa sen mới nở vậy, khiến tất cả đều mắt chữ o mồm chữ a kinh ngạc vô cùng. Đây xác thực là tiểu mỹ nhân, khó trách nàng vừa đến liền chèn ép muôn hoa, sắc đẹp truyền xa tiến lên đầu bảng ở Định Dương.



Tôn Thông đột nhiên đứng dậy, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, kinh ngạc đến độ không nói nên lời: “Ngươi... ngươi là...” Nhớ đến thân phận của nàng ta, hắn lập tức im bặt.



Bạch Mẫu Đơn cũng không vì có người nhận ra mình mà hoảng loạn, nàng mỉm cười đánh giá người trước mặt, thấp giọng nói: “Công tử quen biết Mẫu Đơn sao?”



Tôn Thông liên tục lắc đầu: “Không có... không có...” Một năm trước, hắn ngay cả tư cách gặp mặt nàng cũng không có, đương nhiên nàng không quen biết hắn, chỉ là nàng... từng là tiên tử trong mộng của hắn, khát vọng muốn có nhưng lại không được.



Tôn Thông trong lòng vốn ngập tràn sắc dục và dâm niệm kia ấy vậy mà khi nhìn rõ vị cô nương này là đệ nhất mỹ nhân Kinh thành Sử Ngưng Tương, thì trong lòng bỗng dưng chỉ còn lại cảm giác kích động không nói thành lời.



“Thông thiếu...”



“Các ngươi lui ra ngoài hết đi.” Đột nhiên Tôn Thông quay đầu lại ra lệnh.



“Thông thiếu gia muốn ăn một mình...” Người không thấy đâu mà chỉ nghe tiếng nói vọng lại.



Những kẻ giở giọng đùa giỡn lập tức bị Tôn Thông đạp một cước ngã ngồi xuống đất, kinh ngạc nhìn Tôn Thông.



Những cô nương hầu hạ bọn hắn đều sợ hãi hét ầm lên.



Tất cả mọi người đều ngây dại, dường như lúc này mới phát hiện ra Tôn Thông không phải đang đùa.