Phượng Kinh Thiên
Chương 294 : Hẻm tối đào hoa (2)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Nguyên Vô Ưu gật đầu, giọng nói vẫn mang theo vẻ nghiêm túc: “Vào thời điểm này, ta thật sự cũng tên là Lê Hoa.”
Đào Hoa cô nương nghe xong liền1cười rộ lên: “Quả đúng là thú vị, được rồi, ta thấy ngươi tính cách cũng thú vị, nói ta nghe xem ngươi muốn mua ai nào?”
“Đệ Ngũ Chiếu.”
Nụ cười trên8khuôn mặt Đào Hoa cô nương dần dần lụi tắt: “Ngươi nói ngươi muốn mua ai cơ?”
Nguyên Vô Ưu bình thản lặp lại: “Đệ Ngũ Chiếu.”
Ý cười trên gương mặt Đào2Hoa cô nương biến mất triệt để, nàng ta đứng thẳng người, quay trở lại vị trí chủ vị, thuận tay cầm lấy ly trà được để ở bên cạnh, vừa4ngâm trà vừa lạnh nhạt lên tiếng: “Hóa ra là kẻ bất thiện.”
“Là người thiện lương chắc cũng sẽ không đến chốn này của Đào Hoa cô nương rồi, ta lại cứ ngỡ Đào Hoa cô nương đây có thể phân xử cho ta.”
Đào Hoa giương đôi mắt quét qua Nguyên Vô Ưu, cười lạnh lẽo: “Ngươi đừng hòng khích bác ta, dùng chiêu đó với ta cũng vô dụng thôi.”
“Vậy thì ta thật sự rất thất vọng đấy.” Giọng nói của Nguyên Vô Ưu vẫn điềm đạm: “Cô nương tựa như một đóa hoa đào toả ra mùi thơm, một mùi thơm thấm nhuần hương vị trong trẻo thanh khiết, nở rộ rực rỡ ở ngay trước mắt ta. Ngay thời khắc ta muốn tán thưởng, muốn đắm chìm say mê trước hương thơm tinh khiết kia thì đột nhiên bừng tỉnh, hoá ra, hương thơm đó chẳng qua chỉ là lừa người, là giả tạo. Thực ra, bản chất ngươi vẫn chỉ là một đóa hoa đào mang một mùi hương tầm thường không hơn không kém.”
“Ngươi...” Đào Hoa cô nương lặng lẽ nghiến răng: “Ngươi đang ngầm chế giễu ta.”
“Không hề, ta đây rõ ràng là đang chế giễu ngươi.”
Ánh mắt Đào Hoa lóe lên, nhưng trái lại nàng không hề tỏ ra tức giận mà lại trở nên trầm lặng.
Nguyên Vô Ưu không hề gấp rút, lặng lẽ chờ đợi.
“Nghìn hai hoàng kim.”
“Năm trăm hai”
“Thế ta không bán nữa.”
Dáng người Nguyên Vô Ưu đứng lên thẳng tắp: “Nếu chúng ta không thể tìm được tiếng nói chung về giá cả thì ta cũng không cần phải ở lại chỗ này phí lời thêm nữa. Cáo từ!” Dứt lời, cũng không đợi xem phản ứng của Đào Hoa cô nương như thế nào, nàng đã trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Trông thấy hai bóng hình một chủ một tớ đang rời đi, người đàn ông trung niên khi nãy liền chần chừ lên tiếng hỏi: “Chủ tử, chuyện này... cứ để bọn họ đi thế sao ạ?”
Đào Hoa cô nương nặng nề khép đôi mi, nàng âm thầm nghiến răng: “Đi đi, mời bọn họ quay lại.”
“Tuân lệnh.” Người đàn ông kia liền vội vã chạy ra ngoài.
Đào Hoa cô nương lệnh cho thị nữ đang đứng phía sau mình: “Đem người đến đây.”
Ánh nắng nóng bức từ mặt trời dần ngả về phía Tây. Bên hồ Định Dương, có không ít người đang dạo chơi, thông thường đều là nam thanh nữ tú, công tử tiểu thư ra bên hồ đi dạo.
Chỉ khi đến lúc trời tối, mới là không gian riêng của những cô nương trên chiếc thuyền hoa.
Lắng nghe sự náo nhịp bên bờ sông, Nguyên Vô Ưu có chút xuất thần. Tối qua, nàng vốn có ý muốn ngắm thử cảnh đêm đẹp tựa như Thập lý Tần Hoài* tại đây, thế nhưng lại bị tình hình chiến tranh của hai nước Sở - Chu làm gián đoạn mất, còn hại nàng một đêm mất ngủ.
(*) Thập lý Tần Hoài: biểu tượng cho sự phồn thịnh của Nam Kinh, là nơi cư trú của nhiều danh gia vọng tộc, là nơi gặp gỡ của nhiều tao nhân mặc khách, và cũng là chốn hoa lâu nổi tiếng nhất cố đô.
Ninh Thanh - kẻ đến từ ngọn núi Phiêu Miễu Hư Vô trong lời đồn thổi, Chu Thanh Sắc - Tam hoàng tử nước Chu không được sủng ái hệt như mẫu thân của mình.
Bản thân nàng thật sự không nghĩ đến rằng hai cái tên này lại chính là một người.
Hơn nữa, nàng cực kì quả quyết, Ninh Thanh, à không, Chu Thanh Sắc và Chu Lam Nhi hoàn toàn không hề quen biết nhau.
Rõ ràng chính là huynh muội, xưa nay lại vốn chẳng hề biết mặt nhau, cũng chả trách sao nàng lại hiểu nhầm, không thể hiểu rõ bản chất.
Hắn nói trần duyên dang dở, tâm ma khó hãm, nói rằng chính là không thể buông bỏ chấp niệm, muốn cùng Sở Tuyệt so tài cao thấp.
Cũng đúng, hắn thân là Tam hoàng tử của nước Chu, biên ải Chu - Sở rối ren, không ngừng xung đột, hơn nữa liên hệ đến tình hình thực tại mà nói, nước Sở quả thực luôn đi trước nước Chu một bước, vì thế nên hắn mới vô phương buông bỏ chấp niệm mà xuất hiện ở chốn Kinh thành nước Sở.
Nàng nghĩ, hắn nhất định đã nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ mưu lược Sở Tuyệt sử dụng và cả tính cách của hắn nữa. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Hắn và nàng, thật sự rất giống nhau!
Cũng khó trách vì sao cuối cùng lại trở thành thầy trò, đây chẳng phải là một loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã* trá hình hay sao?
(*) Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: thành ngữ, chỉ những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.
Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa.
Đối phó với thủ đoạn và đối thủ như thế này, Sở Tuyệt không thể trở tay trong khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy nên khó lòng giành lại được vùng đất đã bị chiếm.
Đường đường là một Chiến Thần vương luôn tự cho mình có thể bảo vệ cả một đất nước như hắn, lần đầu tiên trong đời phải đối diện với thất bại cùng khó khăn như vậy, hắn liệu còn có thể thản nhiên đối mặt nữa hay không?
Xe ngựa dừng lại, Đào Dao lên tiếng nhắc nhở: “Chủ tử, đến nơi rồi.”
“Ừ.” Nguyên Vô Ưu hồi thần, lấy mũ sa ở bên cạnh đội lên rồi mới bước xuống xe.
Vừa đặt chân xuống, nàng đã gặp phải Vũ Văn Cẩm từ quán trọ bước ra. Nàng ta đang đứng đợi ai đó.