Phượng Kinh Thiên

Chương 295 : Đã làm gì (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


“Là các ngươi?”



Khi nhìn thấy Đào Dao, Vũ Văn Cẩm híp mắt rồi lại sửng sốt, tầm mắt nàng ta dừng trên người Vô Ưu. Nàng ta bất chợt kích động xông lên trước, nhưng đã bị Đào Dao vươn tay chặn lại.



Vũ Văn Cẩm trừng Đào Dao với ánh mắt hơi giận dữ:1“Nè, đường này cũng có phải của nhà ngươi đâu, ngươi cản gì mà cản chứ?”



Nguyên Vô Ưu nghe vậy vẫn ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục bước vào quán trọ, Đào Dao cũng theo sát phía sau nàng.



“Này, các ngươi đứng lại mau.”



Chẳng ai thèm để ý đến tiếng hô của Vũ Văn8Cẩm khiến sắc mặt của nàng sa sầm xuống: “Ngăn bọn họ lại.”



Thoắt cái, bốn người dáng dấp như thị vệ lập tức xông lên phía trước, bao vây hai người đang định bước vào quán trọ lại.



Tình hình bên này đã thu hút không ít người dõi theo.



Mai Tố Tuyết có chút đau2đầu nhìn biểu muội đang nổi giận của mình: “Cẩm biểu muội, chuyện này... không tốt lắm đâu?”



“Muội cũng chưa làm gì mà? Muội chẳng qua chỉ là bắt chuyện với họ thôi, có cần phải không coi ai ra gì như vậy sao?” Vũ Văn Cẩm nàng đã bao giờ bị khinh thường4như vậy chứ?



“Chủ tử?” Đào Dao thấp giọng hỏi ý Nguyên Vô Ưu.



“Đuổi bọn họ đi.” Nguyên Vô Ưu không có tâm trạng để ý đến những người không liên quan.



“Vâng.” Tiếng “vâng” vừa dứt, chỉ thấy một bóng dáng khiến người ta hoa cả mắt lướt một vòng qua những người đang vây bắt Đào Dao và Nguyên Vô Ưu, trong chớp mắt, trước cửa quán trọ lại nhiều hơn mấy bức tượng hình người cứng như nham thạch.



Đào Dao điểm huyệt bọn họ, không những không làm Vũ Văn Cẩm khiếp sợ, trái lại còn khiến nàng cực kỳ hưng phấn mà thét tới chói tai, chạy tới xoay vòng vòng quanh ông.



“Á á, thủ pháp điểm huyệt lợi hại quá, còn có khinh công của ngươi nữa, quả thật quá tuyệt diệu. Các ngươi là cao nhân của môn phái nào vậy, ta tên Vũ Văn Cẩm, đến từ Xương Thành...” Giọng nói kích động của Vũ Văn Cẩm bỗng khựng lại.



Đào Dao bình tĩnh rút tay về, chỉ cảm thấy cô nương này thật là ồn ào vô cùng, hơn nữa cũng chẳng hiểu chuyện chút nào.
Vũ Văn Tranh híp mắt lại, tầm mắt dõi theo Nguyên Vô Ưu tới tận khi nàng đã lên lầu mới ngoảnh sang nhìn Đào Dao, chắp tay nói: “Mời chỉ giáo!”



Đào Dao không nói lời nào đã bắt đầu ra tay.



Hai bóng người tức khắc quấn lấy nhau, hoặc bay vút, hoặc lướt nhanh, hoặc phóng lên, khiến người ta hoa mắt không thôi.



Sau khi bước vào gian phòng trên lầu hai, ông ta lập tức lấy một bức mật thư từ trong ngực ra, rồi kính cẩn dâng lên: “Thưa công chúa, đây là mật thư của vương gia.”



Nguyên Vô Ưu tùy ý để cho hai vị nữ tử mang vẻ mặt cung kính tiến lên giúp nàng tháo mũ xuống, sau đó bưng nước đến hầu hạ nàng rửa tay.



Đợi đến khi mọi thứ đều ổn thỏa, Nguyên Vô Ưu mới nửa nằm trên giường nói: “Đưa lên đây.”



Ảnh vệ đứng bên cạnh tiến lên nhận thư rồi đưa cho nàng.



Nguyên Vô Ưu mở sáp niêm phong, lấy thư ra đọc một lần, khóe môi nàng khẽ cong lên, sau đó chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.



Trên thư chỉ có bốn chữ, lại khiến lòng nàng nảy sinh một chút ấm áp: “Thong thả trở về.”



Mặc kệ lý do vì sao nàng lại cùng một chiến tuyến với Hoài vương, mặc kệ hai người có cảm tình hay không, thì ít nhất tính mạng của nàng và hắn đã gắn bó với nhau, đây là sự thật không thể tranh cãi, cũng có lẽ chính bởi lý do này, mà nàng và hắn mới tiếp nhận nhau.



Chưởng quỹ thấy Nguyên Vô Ưu không hạ lệnh gì bèn cung kính cáo lui. Hai ảnh vệ được đưa đến để hầu hạ nàng cũng buông rèm xuống, một trái, một phải kính cẩn đứng canh chừng cùng hầu hạ.



Ở dưới lầu, trận đấu võ giữa Đào Dao và Vũ Văn Tranh cũng đi đến hồi kết.



Đào Dao bước vào trong quán trọ với gương mặt không chút thay đổi, còn Vũ Văn Tranh thì có chút tái nhợt mà ôm ngực cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ thần sắc của hắn lúc này.



“Biểu ca, huynh thế nào rồi?” Mai Tố Tuyết nôn nóng muốn bước lên đỡ hắn.



Vũ Văn Tranh giơ tay cản lại, sau đó giải huyệt cho nhóm người của Vũ Văn Cẩm, rồi quay đầu nhìn về phía quán trọ, hắn mấp máy môi, nhưng không nói một lời.