Phượng Kinh Thiên

Chương 303 : Hai tỷ muội cố thị (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Lá sen lay động theo làn gió, hoa sen đua nhau khoe sắc dưới ánh mặt trời mùa hạ, mặt hồ trong xanh thỉnh thoảng sẽ gợn lên dăm ba làn sóng lăn tăn, cùng lầu các được xây dựng giữa đầm sen tô điểm cho nhau, nối tiếp với hành lang dài hình vòm, toàn bộ đều khiến người ta sáng mắt.



Dưới ánh nắng, phong cảnh trước mặt đẹp1tựa tranh vẽ.



Cố lão gia tử chậm rãi đi trên hành lang, hồ sen rộng lớn hiện ra trước mắt, với tay là có thể chạm tới. Ông đến gần đình nghỉ, Cố Y Y đang đứng đối diện đầm sen nở rộ nhuốm đầy sương sớm để vẽ tranh.



Hai thị nữ hầu hạ trong đình nghỉ mát đều sửng sốt khi thấy Cố lão gia bước vào, vội vã8tiến lên hành lễ, nhưng đã bị Cố lão gia ngăn lại.



Cố lão gia đến gần Cố Y Y đang tập trung vẽ tranh, khi tầm mắt bắt gặp bức tranh hoa sen đã hoàn thành trên bàn dài, ông vuốt râu tỏ vẻ rất hài lòng.



Đợi đến khi Cố Y Y đã thu bút ông mới khen ngợi: “Khá lắm, có tiến bộ.”



Cố Y Y quay đầu lại, vội2đặt bút trên tay mình xuống, sau đó bước lên hành lễ: “Y Y bái kiến tổ phụ.”



Cố lão gia tử phất tay rồi ngồi vào bàn tròn, nhận lấy tách trà do tự tay Cố Y Y pha, ông khẽ nhấp một ngụm, ôn hòa nói: “Ngồi đi.”



Cố Y Y nhún gối hành lễ: “Vâng.”



Nhìn cháu gái xinh đẹp dịu dàng trước mặt mình, cảm xúc trong lòng Cố4lão gia tử bỗng trở nên phức tạp.



Cố Y Y thấy tổ phụ có chút lơ đãng, đôi mắt sáng trong như nước hồ hiện lên vài phần kinh ngạc, nhưng nàng vẫn chưa lên tiếng hỏi han, chỉ yên lặng chờ đợi.



Mãi đến khi trà trong tay đã nguội lạnh thì Cố lão gia tử mới chợt hoàn hồn, ông nhìn cô cháu gái mà mình vừa ý nhất rồi khẽ thở dài một tiếng, cũng không quanh co mà hỏi thẳng: “Y Y có bằng lòng gả đến Kinh thành?”
Nhìn cháu gái hiểu chuyện của mình, lòng Cố lão phu nhân làm sao không khổ sở cho được: “Thường nói cháu gái sẽ giống cô, Y Y à, cháu thật sự rất giống Tam cô mẫu của cháu, nãi nãi tin rằng Hoài vương nhất định sẽ thích cháu.”



Cố Y Y cúi đầu: “Vâng.”



“Gia gia và mấy vị thúc bá đều thật lòng yêu thương cháu, tuy đã đưa ra quyết định, nhưng vẫn hy vọng trong lòng cháu nắm được tình hình bên trong, vì thế quyết định ngày mai sẽ để cháu lên Kinh.”



Cố Y Y kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngày mai ạ?”



Cố lão phu nhân nhìn trái nhìn phải, rồi nhẹ giọng nói: “Đúng lúc có cơ hội thích hợp, cháu lên Kinh thành ở một khoảng thời gian, thứ nhất là làm quen với Kinh thành, thứ hai cũng là làm quen với Hoài vương. Đây cũng là cơ hội cuối cùng của cháu, nếu cháu thật sự không bằng lòng thì nãi nãi sẽ nghĩ cách khác.”



Cố Y Y cảm động nắm lấy tay của Cố lão phu nhân: “Nãi nãi...”



Cố lão phu nhân thở dài: “Tuy nuôi nấng cháu bên cạnh từ nhỏ là vì dự định gả cháu cho Hoài vương, nhưng con người nào phải cỏ cây, ai có thể bạc tình được chứ. Những năm gần đây, nãi nãi vẫn luôn hối hận, hối hận vì năm ấy đã không ngăn cản cô mẫu của cháu vào Kinh, để mẹ con chúng ta chia cách hai mươi năm chưa từng gặp mặt, bây giờ sao lại có thể trơ mắt nhìn cháu cũng bước lên con đường không lối về này? Nếu... nếu như Hoài vương biểu ca của cháu thật sự bệnh tình nguy kịch, không thuốc cứu chữa, làm sao có thể hy sinh cả đời cháu vô ích chứ?”



“Nhưng... nhưng nếu Y Y không xuất giá, vậy ai sẽ sinh con nối dòng cho Hoài vương biểu ca? Đây là đường lui của Cố gia chúng ta, nếu Hoài vương đi thật rồi, ít nhất Cố gia chúng ta cũng có người dựa vào.” Đối mặt với người tổ mẫu yêu thương nàng nhất, Cố Y Y nhẹ giọng nói.



“Nha đầu ngốc, lưu lại huyết thống của Hoài vương tất nhiên là quan trọng, nhưng không nhất định phải do con sinh.” Tuy bà cũng thương tiếc cho nỗi khổ của nữ nhi, Hoài vương lại cũng là cháu ngoại ruột thịt của bà, nhưng đã hai mươi năm không gặp được nữ nhi, cháu ngoại trai này cũng chỉ biết sự tồn tại của nó chứ cũng chưa từng nhìn thấy ngoài đời. Thế nên dù bà vẫn bận lòng, nhưng về mặt tình cảm dĩ nhiên sẽ không sâu bằng cháu gái do bà tự tay nuôi lớn, chỉ bảo từ nhỏ rồi.



Đêm qua, bà khó khăn lắm mới thuyết phục được Cố lão gia tử để lại đường lui, cũng bởi vì luyến tiếc và không đành lòng.



“Nãi nãi, cảm ơn người.” Cố Y Y đầm đìa nước mắt, bước lên ôm lấy Cố lão phu nhân khóc nức nở.