Phượng Kinh Thiên

Chương 309 : Dựa dẫm lẫn nhau (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Trời vừa chập tối đã nổi gió, gió thu mát mẻ sảng khoái vô cùng.



Hoài Vương Phủ cũng vừa giăng hoa kết đèn.



Trong đại sảnh.



Hoài vương ngồi ngay ngắn trên ghế, chính thức đón tiếp hai vị tiểu thư Cố gia.



Chỉ có điều, sau mấy lời chào hỏi khách sáo, ai cũng ngồi im lặng không nói nữa, cả đại sảnh chìm trong yên lặng, ba người đều cảm thấy hơi ngại ngùng.



Cố Y Y buông mắt cúi mày ngồi đoan trang trên ghế, không ai có thể biết nàng đang nghĩ điều gì.



Cố An An lại âm1thầm đánh giá Hoài vương – người đang ngồi trước mặt nàng, trong lòng rất lấy làm đáng tiếc. Vị biểu ca Hoài vương này còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng của nàng nữa, nhưng bệnh tình lại nghiêm trọng hơn so với những gì nàng nghĩ.



Nàng vốn dĩ còn cho rằng, có lẽ vị biểu ca Hoài vương này không phải bệnh hết thuốc chữa như bên ngoài đồn đại, nhưng bây giờ, khi đã tận mắt nhìn thấy rồi, nàng thật không nhịn được mà than thở.



Tiểu Lý Tử đứng bên cạnh Hoài vương liếc8nhìn đại sảnh im ắng tẻ nhạt, trong lòng hắn thầm sốt ruột, nhưng hắn lại không thể lên tiếng.



Ngay lúc hắn đang lo lắng thì may mắn thay, Hoài vương – người đã giữ im lặng suốt thời gian dài rốt cuộc cũng mở lời.



“Bây giờ cũng sắp đến giờ mở tiệc rồi. Tiểu Lý Tử, ngươi sai người đi xem xem biểu thiếu gia đã đến chưa, rồi đi mời quận chúa đến đây nói chuyện với hai vị tiểu thư.”



Về việc này, Tiểu Lý Tử muốn mà còn không được, vội vàng nói: “Vâng, vương2gia.”



Vừa bước ra khỏi đại sảnh, Tiểu Lý Tử đã trông thấy Cố Lăng đang đi từ hành lang đến đây rồi. Hai mắt hắn sáng lên, cười tủm tỉm đứng tại chỗ đợi Cố Lăng đi tới.
Hoài vương trầm mặc mất một lúc rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: “Có lẽ vậy, cũng có lẽ tình cảm giữa chúng ta không hề sâu đậm, con cũng chẳng phải là nỗi vướng bận của ta. Nhưng Vô Ưu à, trái tim ta đã cô đơn quá lâu rồi. Cho dù con xuất hiện bằng bất cứ cách thức nào thì ta cũng không thể phủ nhận, rằng con đã bù đắp sự ấm áp mà ta chưa bao giờ nhận được trong suốt đời ta. Đối với ta mà nói, con là người thân của ta, vì vậy, thỉnh thoảng ta đã từng nghĩ, mình phải làm sao để đối xử với con như một người cha thực thụ?”



“Vì vậy, người đã bắt đầu lo nghĩ cho con rồi sao? Bởi vì người muốn trở thành một bậc phụ vương đúng nghĩa sao?”



Hoài vương nhìn nàng, căng thẳng hỏi: “Con tin không?” Tin rằng hắn thật lòng chứ không phải đang mưu tính dụ dỗ lôi kéo nàng.



Nguyên Vô Ưu ngồi thẳng người dậy, hai tay đặt lên bàn uống trà, mặt vùi trong cánh tay, nàng gật đầu: “Con tin.”



Hoài vương im lặng nhìn nàng rất lâu, khuôn mặt tuấn tú nhưng trắng bệch xanh xao dịu dàng nở một nụ cười.



“Xin hỏi, phụ vương đại nhân của con, người đã nghĩ ra đường lui gì cho con rồi? Chắc không phải là sau khi người chết đi, con sẽ đưa thuộc hạ và tiền bạc của người đi nương nhờ Minh Vương chứ?”



“Đương nhiên không phải.” Hoài vương nhíu mày, quả quyết phủ định câu hỏi tò mò của Nguyên Vô Ưu. Nàng chắc chắn sẽ khiến bọn họ sợ hãi, diệt trừ bọn họ để lấy làm vui, bọn họ há có thể để mặc cho sự tồn tại của nàng được?



Thấy nàng tò mò nhìn mình, Hoài vương lấy khăn đặt dưới môi, khẽ ho mấy tiếng. Sau khi cơn ho dịu bớt, hắn mới thản nhiên lên tiếng: “Ta đã nghĩ ra ba con đường.”



Lúc này, Nguyên Vô Ưu quả thật vô cùng vui mừng. Dưới ánh trăng mát lạnh, hai mắt nàng phát sáng lấp lánh: “Người nói đi.”



“Thứ nhất, ta sủng ái đại một người phụ nữ, sinh một hoàng tử, như vậy thì con cũng có chỗ dựa.” Sở dĩ hắn dùng chữ “đại” là bởi vì, hắn không hề có suy nghĩ muốn lấy vợ sinh con, mà cho dù một ngày nào đó hắn bắt buộc phải làm như vậy, thì hắn cũng không bao giờ cưới biểu muội Cố gia. Hắn không muốn chỉ vì bớt chút phiền phức mà để lại tai họa ngầm, dẫm vào vết xe đổ, đẩy Cố Thị vào cảnh ngộ như Lưu Thị năm xưa. Đương nhiên, có thể Cố Thị sẽ không thất bại, nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc Vô Ưu sẽ thất bại.



“Vậy con đường thứ hai thì sao?” Nguyên Vô Ưu thích thú hỏi.



Nhìn ánh mắt lấp lánh như nghe thấy việc gì thú vị của nàng, Hoài vương hơi ngẩn người, nhưng sau đó hắn nghiêm túc lắc đầu: “Thứ hai, đợi đến khi con cập kê, ta chọn một người ở rể, cho con sớm sinh con trai. Đến lúc đó, con cũng có chỗ dựa dẫm như vậy.”