Phượng Kinh Thiên

Chương 310 : Dựa dẫm lẫn nhau (2)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


“Vậy còn cái thứ ba là gì?”



“Cái thứ ba... Đến lúc đấy, ta sẽ tìm một tiểu hoàng đế bù nhìn trong từ đường để cho con khống chế.” Hắn nghiêng về lựa chọn cách này hơn.



Nguyên Vô Ưu chẳng chút hứng1thú mà thở dài: “Giả dụ con để người chọn giúp con thì người chắc chắn sẽ lựa chọn phương án thứ ba có đúng không?”



Hoài vương không hề tỏ ra ngạc nhiên khi nàng nhìn thấu suy nghĩ hắn, nên liền8gật đầu.



“Không được.” Nguyên Vô Ưu bác bỏ thẳng thừng.



Hoài vương chần chừ đôi chút, sau đó mềm mỏng hỏi: “Vậy thì lựa chọn phương án lựa chọn giúp con một đấng phu quân thì sao?”



“Không được.” Nguyên Vô Ưu một mực2từ chối.



Hoài vương trở nên trầm mặc, khá lâu sau mới lạnh nhạt lên tiếng: “Con muốn khuyên ta cưới thê tử?” Hắn biết chuyện hắn cưới vợ sinh con có ảnh hưởng rất lớn đến sự thành công của đại sự,4hầu như có thể nói là bỏ ra thì ít mà thu lại thì nhiều. Nếu như Vô Ưu quả thật có kế hoạch như vậy thì hắn cũng chẳng lấy làm bất ngờ, chỉ là trong lòng vẫn có đôi chút thất vọng.



“Không phải.” Nguyên Vô Ưu vẫn nhất nhất phủ định.



Hoài vương sững sờ: “Cái gì?”



“Con không thể khuyên người lấy việc cưới thê tử sinh con làm cách thức để đạt được đại sự, như vậy thì đã đi ngược lại với chủ định ngồi chung một thuyền cấu kết làm chuyện xấu lúc ban đầu của chúng ta rồi.”



Cấu kết làm chuyện xấu? Hoài vương bàng hoàng.



Nguyên Vô Ưu thoải mái lướt nhìn hắn rồi nói tiếp: “Nếu như người có ý muốn cưới thê tử, muốn có người nối dõi tông đường, vậy thì Vô Ưu cũng sẽ không bài xích chuyện sẽ có thêm một đứa em trai. Nhưng có điều, tốt nhất đứa em đấy không nên do những người có quan hệ họ hàng giống như biểu muội sinh ra.” Những đứa con được sinh ra từ những người có quan hệ huyết thống còn không phải vì người xưa muốn thân càng thêm thân hay sao.



Hoài vương thản nhiên đáp: “Không thể nào.”



Trông thấy biểu hiện của hắn như vậy, Nguyên Vô Ưu suy nghĩ cất nhắc xong, giải thích rằng: “Con không muốn người cưới người con gái giống như vị biểu muội Cố gia kia, lí do không phải vì con lo lắng sau này Cố gia sẽ gây bất lợi cho con mà bởi vì là họ hàng gần thì không nên có con chung.”



“Họ hàng gần thì không nên có con chung?” Đây là lần đầu tiên Hoài vương hắn nghe thấy những câu tựa như thế đấy.




“Thiếu gia?” Tiểu Lương Tử nhìn thiếu gia đang rũ mắt, vô cùng lo lắng.



Đệ Ngũ Hạo từ từ đứng dậy, hắn chậm chậm cúi xuống nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất, từng tờ từng tờ chính là gia sản của Đệ Ngũ gia được dùng chêm thư viết lại, đều như vô hình vô thanh mạnh mẽ tố cáo sự bất tài của hắn.



Sau khi nhặt lên mảnh giấy cuối cùng, Đệ Ngũ Hạo thấp giọng nói: “Toàn bộ là mười ba tờ, quyền chủ quản của ba phần vận chuyển đường sông.”



“Gia... gia chủ.”



“Cái này...”



Đám người kia hồi tỉnh khỏi sự hoảng sợ ban nãy, họ nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Đệ Ngũ Hạo, không biết phải nên nói thế nào. Bọn họ nào có mù mắt, khi nãy mấy trang giấy kia rơi xuống họ đều đã nhìn thấy rõ ràng, dù có ngu dốt thế nào cũng biết được chuyện gì đang diễn ra?



Ai ngờ được mọi chuyện lại có thể nghiêm trọng đến nhường này. Họ chẳng qua đều chỉ nghĩ bản thân chỉ bán đi một chút mà thôi, bất ngờ thay, mỗi người gom góp một chút rồi lại một chút ấy đã khiến kết cục thành ra nhiều như vậy.



Chỉ có điều, có một chuyện bọn họ không tài nào hiểu được, đó là A Chiếu tìm đâu ra chỗ dựa khiến cho hắn đủ năng lực để mua vào một lượng lớn như vậy chứ?



Đệ Ngũ Hạo giờ đây không còn là Đệ Ngũ Hạo ngày xưa mà mặc cho người khác săm soi, dòm ngó, ánh mắt lúc nào cũng cụp xuống đến nỗi khó nhìn thấy rõ mặt nữa.



Ban đầu khi A Chiếu bị tống cổ khỏi gia môn, bị xoá tên trong gia phả, chính bọn họ đã thống nhất đồng ý.



Bây giờ, A Chiếu bất ngờ quay trở lại, hơn nữa còn nắm trong tay quyền làm chủ một phần ba con đường thuỷ vận, nếu không đồng ý cho hắn quay về, thì một khi A Chiếu cắt đứt hết đầu mối lưu thông, e rằng sẽ phải lãnh tổn thất rất lớn. Ngoài ra để A Chiếu quay về, A Chiếu thật sự không phải A Hạo, dựa vào dã tâm cùng bản tính ác nghiệt của hắn, A Chiếu tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó, mấy người bọn họ lo sợ sẽ chẳng có được chút lợi lộc nào.



Nhưng nếu không chấp nhận, gia chủ sẽ lấy việc này để xử phạt bọn họ, những kẻ đã góp phần ắt cũng sẽ không chịu nổi mà lẩn trốn đi nơi khác.



“Các ngươi hãy trở về hết đi, ba ngày sau, lại thảo luận cách giải quyết vấn đề này sau.” Đệ Ngũ Hạo nói xong liền lập tức rời đi, không thèm liếc mắt nhìn đám người kia một cái.



Tiểu Lương Tử quét mắt nhìn quanh đám người đang đứng đầy cả một căn phòng lớn, chỉ biết âm thầm lắc đầu rồi nhanh chóng đuổi theo thiếu gia.



Những kẻ này lòng tham không đáy thôi chưa đủ, còn có thể làm ra loại chuyện bán đứng tổ tông như thế này, quả thực là vô cùng đáng hận!