Phượng Kinh Thiên

Chương 311 : Tim đã có chủ (1)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Vô Ưu Cung, vườn hoa nhỏ trong đình nghỉ chân.



Trên bàn đá đặt bó hoa tươi thắm mà Ngọc Châu, Ngọc Thúy đã ra ngự hoa viên hái về từ sớm tinh mơ, còn Nguyên Vô Ưu thì đang hào hứng cắm hoa.



Ngọc Châu ước tính thời gian, biết bây giờ đã đến lúc hoàng thượng kết thúc buổi lâm triều, bèn ngẩng đầu nhìn về phía hành lang gấp khúc nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của Tiểu Hoa Tử đâu, xem ra hôm nay Tiểu Hoa Tử lại không gặp được Thi công công rồi.



“Công chúa để1nô tỳ làm đi, loài hoa này có gai đấy ạ.” Ngọc Thúy nhìn Vô Ưu muốn vươn tay chạm lấy đóa hoa có gai kia, vội vã bước lên xin làm thay.



“Không sao, hoa có gai mới có tính cách, so với những loài hoa khác, bản công chúa càng thích đóa hoa có gai này hơn.” Nguyên Vô Ưu cầm lấy nhánh hoa hồng, để trước mặt tỉ mỉ ngắm rồi thản nhiên nói.



Ngọc Thúy nở nụ cười: “Nô tỳ cũng không ngờ công chúa sẽ thích loài hoa có gai này, may mà nô tỳ thuận8tay hái đem về.”



Lúc này, Ngọc Châu tinh mắt nhìn thấy bóng dáng đang chạy đến trên hành lang, lập tức nhẹ giọng nhắc nhở: “Công chúa, Tiểu Hoa Tử trở lại rồi.”



Nguyên Vô Ưu khẽ cong môi, sau đó lùi xuống một bước. Tiểu Hoa Tử về thật đúng lúc, nàng cũng vừa cắm hoa xong.



Ngọc Thúy ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hoa Tử, hơi nhíu mày rồi thì thầm: “Không phải lại bị từ chối nữa chứ?”



Ngọc Châu trừng mắt nhìn Ngọc Thúy một cái: “Ngươi đừng nói xui.”



Ngọc Thúy rụt cổ, liếc nhìn công chúa một2cách thật cẩn thận, thấy sắc mặt của công chúa không biểu lộ sự không hài lòng, trong lòng nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa. Ngọc Thúy âm thầm nhắc nhở mình phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Lâu nay, thời gian nàng ở vương phủ đã quá dài, nên cũng đã trở thành ngốc nghếch như trước rồi.



Tiểu Hoa Tử chạy chầm chậm đến, cung kính bẩm báo: “Công chúa, Thi công công lại từ chối gặp nô tài.”




“Mẫu phi...” Nguyên Tích Trân tủi thân đến mức đỏ cả mắt.



Thấy dáng vẻ tủi thân của nữ nhi, nét mặt nghiêm khắc của Ninh phi dịu lại, bà suy nghĩ trong phút chốc rồi hỏi: “Tích Nhi, con thích Lâm Duy Đường kia sao?”



Gương mặt của Nguyên Tích Trân bỗng chốc đỏ bừng, nàng không được tự nhiên xoay người đi, giọng nói bé xíu như muỗi kêu: “Không... không có.”



Ninh phi rũ mắt, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu con thực sự thích Lâm Duy Đường thì cũng không phải không được, nhưng con càng phải tiếp cận Nguyên Vô Ưu.”



Nguyên Tích Trân nhíu mày, chuyện này có liên quan gì đến Nguyên Vô Ưu? Đợi đã, Cố gia... Nguyên Tích Trân hiểu rồi, nàng giật mình quay đầu: “Mẫu...”



Ánh mắt Ninh phi tối xuống, Nguyên Tích Trân vội vã che miệng mình lại, nàng nhìn trái nhìn phải rồi mới bước lên một bước, thấp giọng hỏi: “Mẫu phi, người muốn hài nhi mượn sức Nguyên Vô Ưu, lôi kéo Cố gia sao?” Cố gia là gia tộc bên mẹ của Hoài vương, Nguyên Vô Ưu là con gái của Hoài vương, nên Cố gia và Nguyên Vô Ưu tự nhiên sẽ gắn bó với nhau, chính vì vậy nếu muốn lôi kéo Cố gia, nhất định phải có quan hệ thân thiết với Nguyên Vô Ưu.



“Mẫu phi, hài nhi đã hiểu.” Nguyên Tích Trân khẽ nói.



Ninh phi mỉm cười: “Con đi đi.”



“Hài nhi cáo từ.” Nguyên Tích Trân nhún gối hành lễ rồi lui xuống.



Ninh phi tiếp tục dựa trên tháp mỹ nhân, đôi mắt bà rũ xuống. Hoài vương không có con nối dòng mới nhận Vô Ưu làm con thừa tự, trước không nhắc đến những suy đoán khi tỷ muội Cố Thị vào Kinh thành gần đây, nhưng theo bà thấy, Hoài vương cưới vợ sinh con trái lại là chuyện tốt, có lẽ, bà nên ra tay giúp một phen.



Theo sự hiểu biết của bà với hoàng thượng, chỉ sợ ông ta cũng vui lòng khi thấy Hoài vương cưới phi. Cố Thị đã đứng vững nền móng ở Viễn Tây, diệt trừ Lưu Thị, bản thân hoàng thượng đã tổn thương căn cơ, tiêu hao không ít tâm sức mới có thể ổn định như bây giờ, nhưng so với toàn bộ nước Đại Nguyên mà nói, thực ra sự ổn định này vẫn chưa đủ, thị tộc lộng quyền đã không còn là chuyện ngày một ngày hai nữa.