Phượng Kinh Thiên

Chương 312 : Tim đã có chủ (2)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


Cố Thị khác Lưu Thị, cho nên đối xử với Cố Thị, hoàng thượng nhất định phải trấn an và lôi kéo. Thật đúng như bà dự đoán, hoàng thượng đã trọng dụng Cố Lăng, cho hắn ở lại Kinh thành nhận chức.



Hoài vương cho dù có con cháu nối dõi, nhưng tuổi còn nhỏ sẽ không thể làm nên chuyện, chính vì thế, chỉ cần nắm chặt Hoài vương trong lòng bàn tay, Cố1Thị cũng sẽ không tùy ý làm bậy.



Cả tộc Lưu Thị đều đã bị diệt vong, Nguyên Vô Ưu không còn anh em gì để dựa vào nữa, nên mưu đồ muốn nhờ Hoài vương và Cố gia bảo vệ?



Với tính cách của hoàng thượng, ông ta sẽ phá lệ sử dụng Lâm Duy Đường, đương nhiên không phải là do ngẫu nhiên.



Có thể được hoàng thượng trọng dụng, năng lực của Lâm Duy Đường8là điều không cần phải bàn cãi. Tích Nhi nếu như thật sự gả cho hắn, bà đương nhiên là rất vui vẻ, tới lúc đó Trọng Nhi...







Ngự thư phòng.



Khánh Đế sau khi nghe thấy lời của Thi Tề, híp mắt, không lên tiếng, chỉ là tùy tiện phất tay. Thấy thế, Thi Tề cũng rũ mắt, cúi mặt lui sang một bên.



Một lát sau, Khánh Đế lên tiếng: “Ngày mai, nếu người của cung2Vô Ưu lại đến, ngươi hãy từ chối họ.”



“Vâng, hoàng thượng.” Thi Tề cung kính lên tiếng.



Khánh Đế đứng dậy đi qua đi lại trong điện, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.



Khóe mắt Thi Tề liếc nhìn hành động của chủ tử, trong lòng hồi hộp như gõ trống.



Hồi lâu sau, Khánh Đế mới dừng bước chân, đứng thẳng người, quay lưng lại với Thi Tề, nhàn nhạt4nói: “Thi Tề, có phải trẫm nên lập thái tử rồi không?”



Thi Tề quỳ bịch xuống đất, vô cùng sợ hãi nói: “Hoàng... hoàng thượng...”



Khánh Đế nhíu mày quay đầu: “Đứng lên.”



Thi Tề vội vàng đứng dậy, cong người đứng đó, đầu cúi thấp.



“Trẫm hỏi ngươi, ngươi trả lời.”



Thi Tề âm thầm cười khổ, chủ tử như vậy không phải là đang làm khó ông sao? Chuyện lớn như vậy, một nô tài như ông làm sao có thể trả lời?



Sắc mặt Khánh Đế trầm xuống, Thi Tề khẽ rùng mình, suýt chút nữa buột miệng nói ra, cũng may ông kịp thời nuốt những lời định nói vào cổ họng. Suy nghĩ kĩ lại một lần nữa những lời định nói trong đầu, ông cung kính bước lên trước trả lời: “Bẩm hoàng thượng, nô tài cho rằng, long thể của hoàng thượng vẫn còn mạnh khỏe, mấy vị hoàng tử tuổi lại còn nhỏ, chuyện lập thái tử vẫn mong hoàng thượng suy nghĩ lại.”



Khánh Đế nhìn Thi Tề một cái, không lên tiếng mà chỉ quay đầu đi.
Ninh phi cười khổ. Tâm tư của hoàng thượng trước nay đều khó đoán, nhưng những năm qua, bà đứng bên ngoài lạnh lùng quan sát, cũng hiểu được chút ít.



Từ sau khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử chết, hiện nay hoàng tử có số tuổi lớn nhất trong cung chính là Trọng Nhi.



Không phải bà tự khen cũng không phải là tự đắc, nhưng sự xuất sắc của Trọng Nhi, trong lòng hoàng thượng cũng rất rõ ràng, cũng vì vậy mà hoàng thượng lại càng cảnh giác hơn.



Cũng may tính tình Trọng Nhi trầm lặng, nhẫn nhịn được, không bị vinh hoa phú quý làm mờ mắt.



Chỉ là, bây giờ bà lại thấy hoàng thượng dường như có ý muốn đẩy Trọng Nhi ra ngoài ánh sáng, rốt cuộc hoàng thượng muốn thăm dò rèn luyện hắn, cảnh cáo hắn, hay là... có ý muốn hủy hoại hắn? Bà thực sự không thể hiểu được.



Dù sao thì với sức khỏe của hoàng thượng, ông ấy ít nhất còn có thể sống được thêm hai mươi năm nữa. Đợi đến lúc đó, những hoàng tử nhỏ tuổi kia cũng đã lớn rồi, hơn nữa còn có các công chúa và hoàng tử khác cũng lần lượt ra đời.



Nhưng mà bà chỉ có mỗi một đứa con này thôi, nếu như hoàng thượng muốn cảnh cáo, thăm dò hắn, bà đương nhiên sẽ không phải lo lắng. Những chuyện khác bà không nói, chỉ riêng việc chịu đựng nhẫn nhục, Trọng Nhi nhất định có thể làm được.







Lâm Phủ, thư phòng.



“Cái gì? Đường Nhi, con... con phải đi nhận chức ở Ký Đông?” Lâm phu nhân sợ hãi lên tiếng.



Lâm Duy Đường gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm nghị. Tuy hành động lần này vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể vượt qua được, thì đó lại chính là một cơ hội lớn.



“Nhưng vùng đất Ký Đông là địa bàn của Hạng Thị, Hạng Thị gần như là bá chủ một phương, con lại đi làm kẻ địch với Hạng Thị... Không được, Đường Nhi, việc này quá nguy hiểm.” Lâm phu nhân vừa nghĩ đến tác phong ngang ngược của Hạng Thị, không tự chủ được mà rùng mình một cái, vội vàng lên tiếng ngăn cản.



“Nương, phú quý là cầu từ trong hiểm nguy, huống hồ gì, lần này không đi cũng phải đi.” Hắn không đi cũng không được.



“Nhưng lỡ như không cầu được phú quý, ngược lại còn mất đi tính mạng, con bảo nương phải làm sao, nương đã đem hết tất cả kì vọng đều đặt trên người con cả rồi.”



Sắc mặt Lâm Duy Đường trở nên lạnh lùng: “Nương không có lòng tin với hài nhi đến vậy sao?”



Lâm phu nhân nôn nóng: “Không phải là nương không tin con. Đường Nhi, Hạng Thị không thể so với Đệ Ngũ Thị được. Đệ Ngũ Thị đã sớm xuống dốc từ hai mươi mấy năm trước, nhưng Hạng Thị vẫn chưa xuống dốc.” Ký Đông là một vùng rừng rậm không bóng người, không biên giới, Hạng Thị lại chính nhờ vào vị trí địa lí được ông trời sủng ái này mà bắt đầu không e sợ ai, ngang ngược hoành hành, chuyên quyền từ khi tiên đế đăng cơ rồi. Đương kim hoàng đế hiện nay tuy là thế lực to lớn, nhưng để ngồi lên ngai vàng kia, ông ấy cũng đã tiêu tốn hết toàn bộ sức lực của mình, lại còn bị Lưu Thị độc chiếm triều chính nữa. Tuy là ông ta đã diệt trừ được Lưu Thị, nhưng việc đó cũng khiến ông ta mất hết khoảng thời gian mười năm dài.”



“Đường Nhi, Kinh thành vừa mới ổn định, hoàng thượng đã vội muốn đối phó với Hạng Thị, việc này... là chuyện không thể nào. Nếu làm không tốt, còn dẫn đến nội chiến nữa.” Hạng Thị tuy từ trước đến nay không qua lại với các gia tộc khác, nhưng đạo lý môi hở răng lạnh* các gia tộc khác không thể nào không biết được. Bứt dây động rừng, thế cục đó nếu đã xảy ra thì không thể nào thu gọn lại được.



(*) Môi hở răng lạnh: ý chỉ những người thân thuộc phải nhờ cậy và giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ gây tổn hại cho nhau.



Khóe môi Lâm Duy Đường âm thầm cong lên, e là điều mà nàng đợi cũng chính là một cục diện chiến tranh bùng phát mà không thể nào thu dọn được sắp xảy ra đi?