Phượng Kinh Thiên
Chương 314 : Một câu chuyện cười (2)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Tôn tri phủ lau mồ hôi trên trán: “Chuyện này cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng.” Suy cho cùng ông cũng chỉ có một đứa con trai này, sao ông có thể trơ mắt nhìn nó chết được?
…
Tối hôm qua, Nguyên Vô Ưu mới từ trong cung trở về phủ Hoài Vương, nhẹ nhàng đến, lẳng lặng đi, thế mà hôm nay nàng lại vào cung, bầu không khí dường như rất quái lạ?
Từ cửa cung cho đến cung1Vô Ưu, suốt dọc đường không biết đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Vừa tới cung Vô Ưu, nàng liền thấy đã có người đứng chờ sẵn ở đó.
“Hoàng tỷ.” Nguyên Tích Trân mỉm cười tiến lên phía trước nghênh đón.
Nguyên Vô Ưu nói với nàng ta, thần sắc lãnh đạm: “Có việc?”
Nguyên Tích Trân thầm cắn răng, trên mặt cũng không lộ vẻ gì, vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ: “Hoàng tỷ, ngày hôm qua8muội có đến thăm tỷ, nhưng tỷ không nói tiếng nào đã quay về phủ Hoài Vương.”
“Ừ.” Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó không nói thêm câu nào nữa.
Đúng là đem mặt nóng dán mông lạnh*, Nguyên Tích Trân thiếu chút nữa cắn nát răng ngọc, nhưng nhớ tới lời chỉ điểm của mẫu phi, sắc mặt khẽ biến đổi, dáng vẻ tươi cười vẫn rạng rỡ rung động lòng người như cũ.
(*) Đem mặt nóng2dán mông lạnh: là khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như bị tạt một xô nước lạnh.
“Hoàng tỷ, nghe nói vài ngày trước tỷ tự mình đến phủ Cố đại nhân đón Cố Thất tiểu thư cùng Cố Bát tiểu thư đến phủ Hoài Vương phải không?”
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt liếc nhìn nàng ta, quả là có tiến bộ, vừa rồi4thiếu chút nữa đã lộ mặt thật rồi, Ninh phi thật biết cách giáo dục nàng ta.
“Ừ.”
Nguyên Tích Trân chu mỏ nói: “Hoàng tỷ, tỷ đừng lạnh nhạt như thể muội thiếu bạc tỷ có được hay không?”
Sau khi nói xong, nàng cũng không đợi Nguyên Vô Ưu phản ứng lại đã nói tiếp: “Muội nghe nói hai vị tiểu thư Cố gia đều như hoa như ngọc, xinh đẹp hơn người. Hoàng tỷ, muội muốn đi xem phong thái hai nàng, nếu không thì, một lát nữa sau khi tỷ cùng phụ hoàng dùng bữa xong, hai chúng ta cùng nhau đến Hoài Vương Phủ nhé?”
Bước chân Nguyên Vô Ưu đột ngột khựng lại, Nguyên Tích Trân mở to đôi mắt ngây thơ vôi tội nhìn Vô Ưu: “Sao vậy hoàng tỷ, muội nói gì sai sao?”
Nguyên Vô Ưu hờ hững cười nhạt, lại tiếp tục bước lên bậc thềm.
“Nếu hoàng tỷ đã không phản đối, thì đồng nghĩa với việc tỷ đã ngầm đồng ý. Vậy chúng ta quyết định thế đi.”
Cho đến khi sắp tiến vào cung Vô Ưu, nàng mới nhẹ ừ một tiếng, xem như trả lời nàng ta.
Trên mặt Nguyên Tích Trân lộ ra nét cười rạng rỡ, hành lễ cáo lui: “Tạ hoàng tỷ.”
Sắc mặt Hoài vương lạnh nhạt: “Hắn quả thật có dự định như vậy?”
Nguyên Vô Ưu nhún vai: “Chỉ sợ không hẳn là như thế.”
Hoài vương nhìn về phía nàng, ánh mắt dò hỏi.
Ánh mắt Nguyên Vô Ưu lạnh lẽo: “Sáng sớm hôm nay, Lâm Duy Đường đã rời khỏi Kinh thành.” Lâm Duy Đường hắn... thật biết cách chen chân vào kẽ hở.
Ánh mắt Hoài vương sáng lên: “Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa.” Hắn luôn sợ Nguyên Hạo Thiên tiếp tục ẩn nhẫn, phí phạm thời gian của hắn.
“Chậm nhất là mùa xuân năm sau, Minh Vương sẽ khởi sự.” Một khi nội chiến khai hỏa, cục diện rất nhanh sẽ được mở rộng.
Hoài vương rũ mắt, lần tiến cung năm nay, có lẽ hắn nên đi thăm dò thử rốt cuộc thì trong quá khứ mẫu phi cùng Minh Vương có quan hệ gì?
“Dù sao ngọn lửa này vẫn chưa lan đến chân chúng ta, hiện tại vẫn nên nghĩ cách xử lý hôn sự của người như thế nào đây, phụ thân đại nhân.” Nguyên Vô Ưu thu lại tâm tư, hứng thú nói tiếp: “Cả Kinh thành đều đang nhìn vào hôn nhân đại sự của người đó.”
Hoài vương nhìn thấy nụ cười có chút hả hê của nàng, khẽ ho một tiếng, hờ hững nói: “Chuyện này con xử lí đi.”
“Con?” Nguyên Vô Ưu cảm thấy buồn cười chỉ vào bản thân.
“Đương nhiên.”
“Người không sợ con sẽ mang về mười mấy vị mỹ nhân cho người sao? Đảm bảo khiến cho vương phủ vô cùng náo nhiệt?”
Hoài vương ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại ngược lại, hắn khẽ cong khóe miệng nói: “Ta cũng có thể kén mười mấy chàng rể cho con, như thế chẳng phải càng thêm náo nhiệt sao?”
Nguyên Vô Ưu thở dài nói: “Người thật chẳng biết nói đùa.”
Hoài vương nhíu mày: “Câu chuyện cười con kể chẳng buồn cười chút nào.”
“Nếu câu chuyện này không buồn cười, vậy... trong Kinh thành lưu truyền một câu chuyện cười khác, không biết phụ thân đại nhân đã nghe qua chưa?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày nói.
Hoài vương nghi hoặc hỏi: “Câu chuyện cười gì?”
“Kinh thành rỉ tai nhau rằng Hoài vương gia vừa ý Lâm cô nương, Lâm cô nương cũng xem trọng Hoài vương gia. Chàng có tình, thiếp có ý, hay là người dứt khoát rước nàng ta về phủ luôn đi?”
Sắc mặt Hoài vương nghiêm lại: “Cần gì để ý tới những tin đồn thất thiệt? Người thông minh sẽ không quan tâm những tin đồn vô căn cứ thế này.” Chuyện này hắn đã sớm nghe qua, chỉ cảm thấy quá mức hoang đường nên mới không thèm để ý đến.
Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, người thông minh sẽ không tin tin đồn, thế nhưng thế gian này, những kẻ thông minh ít đến đáng thương.
Đây chính là một câu chuyện cười!