Phượng Kinh Thiên
Chương 315 : Phát thiệp mời rộng rãi (1)
Ngày đăng: 13:57 30/04/20
Lúc này đây, toàn bộ Kinh thành đều xôn xao cả lên bởi vì vào sáng sớm hôm nay, Hoài Vương Phủ đã truyền ra một tin tức lớn khiến ai1nấy đều kinh ngạc: Vô Ưu công chúa sẽ mở cửa Hoài Vương Phủ để tổ chức sinh thần cho Hoài vương vào cuối tháng này, tức hai mươi sáu tháng8chín. Nàng sẽ phát thiệp rộng rãi, mời toàn bộ tiểu thư khuê các chưa xuất giá của các nhà quan lại, vương công quyền quý trong Kinh thành đến Hoài2Vương Phủ làm khách vào ngày hai mươi sáu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức Hoài vương muốn nạp phi, nạp thiếp gây chấn động này nhanh chóng truyền khắp các4góc hẻm của Kinh thành với tốc độ chóng mặt, làm cho toàn dân bàn tán sôi nổi.
Cho đến giữa trưa, tại các trà lâu lớn đủ loại ý kiến khác nhau được truyền ra, thậm chí, ngay cả tin đồn rằng Hoài vương bệnh tình nguy kịch, không còn nhiều thời gian nữa nên phải chọn một vương phi để trừ vận xui cũng đã xuất hiện.
Nghe thấy đủ loại tin đồn đặt điều thêu dệt trên phố xá, khiến các cô nương chưa xuất giá nhận được thiệp mời đều cảm thấy hoảng hốt cùng bất an.
Đến buổi chiều, Lâm gia mới nhận được thiệp mời. Lâm phu nhân thầm kinh ngạc trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không biểu hiện ra, bà vô cùng cung kính tự mình tiễn tiểu thái giám đến đưa thiệp mời ra cửa, sau đó nhíu mày nghĩ ngợi, rồi xoay người đi thẳng đến khuê phòng của Lâm Doanh Doanh.
Vừa đến khuê phòng, Lâm phu nhân đã thấy con gái của mình đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ đến xuất thần, ngay cả bà bước vào cũng không phát hiện ra.
Sau khi ra hiệu cho tỳ nữ hầu hạ trong phòng lui ra ngoài, Lâm phu nhân khẽ thở dài một tiếng: “Doanh Doanh.”
Lâm Doanh Doanh lúc này mới hoàn hồn, vội đứng dậy chào: “Nương, sao người lại đến đây?”
Lâm phu nhân nhíu mày nhìn nàng, sau đó xoay người nhận lấy thiệp mời trên tay ma ma thân tín của bà.
“Đây là... Chẳng lẽ...” Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm tấm thiệp trên tay của Lâm phu nhân, ánh mắt bỗng bừng sáng, nàng cũng nhận được thiệp mời của Hoài Vương Phủ.
Lâm phu nhân thấy nữ nhi khó nén được kích động, trong lòng thở dài một tiếng. Từ lúc tin đồn giữa Doanh Doanh và Hoài vương xuất hiện trong Kinh thành, bà liền biết Doanh Doanh đã quyết tâm chọn con đường này.
Thế nhưng, con đường này không hề dễ đi. Có lẽ, Hoài vương thật sự có dã tâm, nhưng bệnh tình Hoài vương hết sức nguy kịch cũng là sự thật. Bà có thể hiểu được tham vọng cao ngất, không muốn sống tầm thường của Doanh Doanh, bởi vì năm ấy bà cũng từng như vậy, nhưng đến cuối cùng, bà đã có được những gì?
“An An, muội muốn ngủ thì trở về phòng ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh đó.”
Cố An An xoa xoa đôi mắt díu lại của mình, nhìn phòng khách đã được thu dọn sạch sẽ, mơ màng hỏi: “Muội ngủ rất lâu rồi à?”
Cố Y Y bưng trách trà ngồi bên cửa sổ, lắc đầu.
Cố An An bĩu môi: “Mỗi khi tỷ bắt đầu vẽ là sẽ đắm chìm trong đó, hỏi tỷ cũng như không.”
Cố Y Y không lên tiếng, nàng lướt mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố An An nằm sấp nửa người trên bàn trà, nói nhỏ: “Tỷ à, tỷ nói xem có khi nào kỳ thực Hoài vương biểu ca vốn dĩ không muốn...” Cố An An không nói tiếp khúc sau, lại đưa ngón trỏ trắng noãn chỉ chỉ lên trên.
“Không được nói bậy.” Cố Y Y lạnh nhạt nhắc nhở một câu, sau đó lại tiếp tục cúi đầu uống trà.
“Nhưng mà... Thôi bỏ đi, dù sao mấy chuyện này cũng không cần chúng ta quan tâm. Vậy bây giờ nói về chuyện liên quan đến tỷ chắc được chứ?” Cố An An uể oải ngồi xuống lại.
Cố Y Y nâng mắt, điềm nhiên liếc nhìn nàng: “Chuyện gì liên quan đến ta?”
“Thế nhưng...” Cố An An nghi hoặc, lẽ nào đường tỷ thật sự chướng mắt Hoài vương?
“An An, thận trọng từ lời nói đến hành động là lời dạy bảo chúng ta được dạy từ nhỏ.” Cố Y Y mỉm cười với Cố An An đang nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, rồi thong thả nói: “Khi đối mặt với chuyện hoặc vật mà chúng ta không hiểu, không biết, không rõ, chúng ta không cần giả vờ hiểu, mà im lặng đợi chờ, mới là cách đối mặt tốt nhất.”