Phượng Kinh Thiên

Chương 316 : Phát thiệp mời rộng rãi (2)

Ngày đăng: 13:57 30/04/20


“Nhưng...”



“Không nhưng nhị gì hết, An An, muội không nên quá đỗi lo lắng.”



Cố An An cúi đầu thấp giọng nói: “Muội cũng là lo cho tỷ mà.”



Cố Y Y nhẹ thở dài một tiếng: “Tỷ biết, nhưng mà An An, tỷ là tỷ tỷ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng có tỷ, không những thế lại có ca ca và cả1gia tộc, nhưng chuyện này không nên là những chuyện khiến muội phiền lòng, hiểu không?”



Cố An An áy náy gật đầu: “Muội hiểu.”



“Muội hiểu là tốt. Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, về phòng nghỉ ngơi đi.”



Cố An An ngẩng đầu nhìn kĩ nàng thêm một lần nữa, xác định trên mặt Cố Y Y không có bất an, mới8yên tâm: “Vậy muội về phòng trước.”



“Đi đi.”



Cố An An vừa đi, gương mặt dịu dàng bình tĩnh của Cố Y Y lúc này mới thay đổi, giữa hai hàng lông mày khẽ lướt qua sự lo lắng. Hồ nước Hoài vương Phủ này quá sâu, sâu đến độ dù nàng đã đến được nửa tháng rồi nhưng vẫn không cách nào đến2gần được, nói chuyện như thế này thôi liệu có hiểu được Hoài vương không?



Nghĩ đến ngày đó gặp Hoài vương, sự lo lắng giữa hai đầu mày của Cố Y Y càng thêm đậm, khóe môi không nhịn được thở dài một tiếng.



Quả thực là đáng tiếc cho một nam tử như hoa như ngọc ấy.



Có lẽ là vì từ nhỏ, nàng4đã lớn lên ở nhà lớn, nghe được quá nhiều chuyện liên quan đến Tam cô mẫu, nên nàng thấy xót thương với số mệnh của Tam cô mẫu. Khi nàng đã hiểu chuyện và biết rằng tổ phụ, tổ mẫu có ý muốn bồi dưỡng nàng trở thành Hoài vương phi, nàng có chút đau lòng, nhưng sau này dường như trong lòng cũng dần dần chấp nhận số mệnh mà gia tộc đã sắp xếp sẵn cho nàng, cũng không có cảm giác ghét bỏ gì.



Mà ngược lại, cho dù là vì Tam cô mẫu, bảo nàng đi chăm sóc Hoài vương, nàng cũng bằng lòng.



Nhưng lên Kinh thành, bước vào vương phủ, nàng mới phát hiện ra, có lẽ sự hi sinh chấp nhận số mệnh mà nàng vẫn luôn tự nghĩ đó chỉ là suy nghĩ đơn phương mà thôi.



Hoài vương chưa từng có ý định lấy nữ tử Cố gia.



Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản vì Vô Ưu công chúa sẽ không vui gì khi Hoài vương lấy nữ tử Cố gia.



Nghĩ đến Vô Ưu công chúa đó... ánh mắt Cố Y Y dần dần trở nên âm trầm hơn!



Vì chúc mừng sinh nhật cho Hoài vương, mà nàng ta mời tất cả các khuê nữ con nhà quyền quý chưa từng ra khỏi cửa nhà đến cho Hoài vương tùy ý chọn lựa. Hành động to gan lớn mật vô cùng khoa trương như vậy dường như đã chạm đến ranh giới của hoàng đế.
Lúc này, cấp trên của Tôn Binh là Thượng thư đại nhân cũng nhận ra, trong lòng khẽ run, vội đứng ra nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần có chuyện muốn nói.”



“Chuẩn.” Giữa khóe môi Khánh Đế nhẹ nhàng nhả ra một chữ.



Trâu đại nhân cong người nói: “Lời tấu của Tôn thị lang có chỗ sai, thần cho rằng, người mà Tôn đại nhân nên cáo trạng không phải là Hoài vương, mà... mà là Vô Ưu công chúa.”



Lời này của Trâu đại nhân vừa nói ra, không ít người cảm thấy rùng mình.



Trâu đại nhân lại nói: “Chẳng qua, thần cho rằng, hành động lần này của Vô Ưu công chúa tuy có chỗ chưa thỏa đáng, nhưng thần nghĩ, ý của Vô Ưu công chúa vốn không phải như vậy, chỉ là chưa suy nghĩ chu đáo nên dẫn đến hiểu lầm mà thôi.”



“Vậy ái khanh thấy chuyện này nên xử lí thế nào?” Khánh Đế nhàn nhạt hỏi.



“Chuyện này...” Trâu đại nhân bắt đầu thấy khó khăn.



Lúc này, những người vốn đứng quan sát cũng chợt như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bắt đầu rối rít bước ra dâng tấu.



Cuối cùng, Khánh Đế ho nhẹ một tiếng, cả điện đều im lặng.



“Vô Ưu công chúa chỉ là mời các cô nương chưa ra khỏi nhà đến Hoài Vương Phủ tham dự yến tiệc mà thôi, không cần phải nghe tin đồn thất thiệt rồi lại đi tin vào lời đồn trên đường phố. Có điều, Trâu ái khanh nói cũng đúng, Vô Ưu công chúa tuy không có lỗi lớn, nhưng hành động lần này cũng có chút không thỏa đáng. Thi Tề, truyền khẩu dụ của trẫm, phạt Vô Ưu nửa năm bổng lộc, bảo rằng sau này bất kể làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, không được tùy hứng.”



“Nô tài tuân chỉ!” Thi Tề cung kính lên tiếng.



Tuy là có phạt, nhưng chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi. Mọi người lúc này mới hiểu ra là, hoàng thượng... dường như thật sự có ý định tuyển thê tử cho Hoài vương rồi.



Nhận ra được điều này, những quan viên trong nhà có khuê nữ chưa ra khỏi phòng lúc trước vẫn còn đang lo lắng sợ hãi khi nhận được thiệp mời của Vô Ưu công chúa đều trở nên hưng phấn hơn.



Chuyện này chỉ cần nghĩ kĩ hơn, tự nhiên sẽ hiểu ra.



Nếu như con gái nhà mình có thể bước chân vào Hoài Vương Phủ, cho dù chỉ là một thị thiếp, chỉ cần nắm bắt cơ hội có thể mang thai con cháu của Hoài vương trước khi hắn chết, thì đợi đến lúc kế thừa tước vị, liền có thể không lo gì nữa, phú quý cả đời rồi, còn được Cố gia chăm lo nữa chứ.



Trong lòng tất cả mọi người đều bắt đầu suy nghĩ, nghĩ cách làm sao mới có thể khiến cho con gái nhà mình tỏa sáng trong buổi tiệc sinh thần của Hoài vương, có thể lọt vào mắt của vương gia.



Cố Lăng cúi đầu, trong lòng cười trào phúng.