Phượng Kinh Thiên

Chương 331 : Gậy ông đập lưng ông (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nở nụ cười nhìn Hạng Thanh Trần, sau đó bình tĩnh lên tiếng: “Sau lần kiểm tra lúc nãy, ta nghĩ trong lòng của Hạng cô nương cũng đã hiểu rõ rồi.”



Hạng Thanh Trần không bất ngờ khi nghe Nguyên Vô Ưu nói ra một trong những mục đích mà nàng đến đây: “Ta1muốn bào chế thuốc.”



“Mục đích?”



Khóe môi Hạng Thanh Trần cong lên: “Nếu ta có thể chế được thuốc thích hợp cho Hoài vương gia uống thì ít nhất có thể sống thêm được vài năm.”



Nguyên Vô Ưu lạnh lùng nâng mắt nhìn nàng.



Hạng Thanh Trần thở dài: “Ta có chút không muốn hắn chết sớm.”



Nguyên Vô Ưu mỉm cười:8“Nhưng có lẽ phụ vương ta không muốn nhận phần ý tốt này. Hạng cô nương xin thứ cho bản quận chúa nói thẳng, đây chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi mà thôi.”



Hạng Thanh Trần liếc nhìn Hoài vương, rồi lại quay sang nhìn Nguyên Vô Ưu: “Được thôi, tuy ta không tin tưởng vào chuyện vừa2gặp đã yêu, nhưng trong lần đầu tiên gặp gỡ, Hoài vương gia đã cho ta một cảm giác không giống với người khác. Ta muốn xác nhận liệu ta có thật sự động lòng với hắn không, mà tiền đề là hắn nhất định có thể sống thêm được vài năm nữa.”



Nguyên Vô Ưu rũ mắt, hờ hững4mỉm cười: “Hạng cô nương trước nay vẫn đều làm theo ý mình như vậy sao?”



“Như vậy không tốt à?”



“Không, như vậy rất tốt, chỉ là...” Nguyên Vô Ưu bước đến cạnh Hạng Thanh Trần, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng, sau đó nói với ý nghĩa sâu xa: “Ta muốn cảnh cáo, hoặc đúng hơn là nhắc nhở cô nương một câu.”



Hạng Thanh Trần khẽ híp mắt lại: “Câu gì?”



“Cô nương đừng bao giờ vì thấy Hoài vương mà lầm lỡ cả đời.” Đây là lời thật lòng của Nguyên Vô Ưu. Nếu không phải đã trải qua hết ngàn sóng gió, nhìn thấy hết sự đời, thì những người lấy tình cảm để tính kế thực ra là đang chơi với lửa, mà câu nói “chơi với lửa thì có ngày sẽ tự thiêu chính mình” không phải chỉ là nói suông. Cho dù Hạng Thanh Trần muốn ở lại đây vì lý do gì, nếu nàng đã sử dụng chiêu này, thì đừng trách Nguyên Vô Ưu “gậy ông đập lưng ông” với nàng. Chỉ cần Hạng Thanh Trần bất cẩn một chút thôi, sợ rằng nàng ta sẽ phải trả giá bằng cả cuộc đời của mình.



Hạng Thanh Trần chợt ngẩn người, sau đó lướt qua Nguyên Vô Ưu nhìn về phía Hoài vương, ánh mắt nàng mập mờ khó đoán. Một lúc lâu sau, nàng mới lạnh nhạt lên tiếng: “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi.”



Nguyên Vô Ưu mỉm cười, thản nhiên dời tầm mắt: “Một khi đã như thế, thứ cho bản công chúa không thể làm chủ được chuyện này. Nếu Hạng cô nương đã cố chấp đến vậy, xin mời ngươi hãy tự thuyết phục phụ vương.”



Hạng Thanh Trần nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu trong chốc lát, bỗng nhiên lạnh lùng mỉm cười: “Vô Ưu công chúa quả nhiên không tầm thường.”
“Ý của hoàng thượng là bảo con ở lại Kinh thành sao?”



“Vâng.” Bình Duệ tự đánh cờ một mình.



“Con ở lại Kinh thành cũng tốt, ta thấy ý của hoàng thượng là đang muốn trọng dụng Cố gia.” Bình quốc công hơi nhíu mày lại khi nhắc đến Cố gia: “Dạo gần đây, Cố gia hơi có khác thường, chỉ sợ cũng có ý định quy phục hoàng thượng.”



Bàn tay giữ cờ của Bình Duệ hơi khựng lại một chút, rồi mới buông xuống.



Bình quốc công không bỏ qua bất sự sự thay đổi nhỏ nào của hắn: “Duệ Nhi không đồng ý à?”



Bình Duệ mỉm cười: “Tuy con chưa từng gặp Cố Lăng, nhưng đối với chuyện của hắn cũng có biết một hai. Nhìn từ tác phong làm việc của người này, thật sự khôn khéo lại rất có tài, chín chắn, lãnh tĩnh nhưng không mất phần khéo léo, hắn quả thực là người nắm quyền đời này của Cố gia do Viễn Tây Hầu đặc biệt bồi dưỡng. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, Cố Lăng không chỉ đứng vững gót chân trong triều đình, cũng chiếm được danh tiếng trong bách tính dân gian, hơn nữa còn khiến hoàng thượng từ kiêng dè chuyển sang trọng dụng hắn, đã đủ để thấy được năng lực của hắn.”



Ánh mắt Bình quốc công chợt lóe lên, lời này của Duệ Nhi không giống như đang tán thưởng.



Bình Duệ nhìn chằm chằm quân cờ trên tay mình, hắn không thể nói rõ rốt cuộc có chỗ nào không bình thường, chỉ là trong lòng có một loại trực giác rằng chuyện này cùng người này không đơn giản. Hắn cần tìm hiểu sâu hơn mới có thể kết luận được, cũng giống như vị Vô Ưu công chúa trong truyền thuyết kia.



“Đúng rồi, con sắp xếp chu toàn một chút, hai ngày nữa Tôn Đại Niên sẽ lên Kinh thành.”



“Tôn Đại Niên?” Bình Duệ nhíu mày, hắn nhớ cha mình mới đưa Tôn Đại Niên đến Định Dương nhậm chức tri phủ vào đầu năm nay.



“Đã xảy ra chuyện gì?”



Vẻ mặt của Bình quốc công trở nên ủ dột: “E rằng Tôn Đại Niên bị người của Minh Vương theo dõi rồi, hơn nữa còn bị lợi dụng.”



Bình Duệ híp mắt: “Tôn Đại Niên trà trộn trên quan trường nhiều năm, làm người vẫn rất thận trọng, lại mới đến Định Dương, ông ta tuyệt đối không thể bị người ta vừa theo dõi lại lợi dụng nhanh đến thế. Như vậy thì chỉ có nhi tử bảo bối Tôn Thông của ông ta mới có thể bị người ta lợi dụng thôi. Hơn nữa chỉ sợ là chuyện cũng không nhỏ, nếu không thì cha cũng sẽ không bảo con chu toàn.”



Sắc mặt Bình Quốc công tối sầm, oán hận lên tiếng: “Tên tiểu súc sinh bị sắc đẹp làm mờ mắt kia thế mà lại dẫn Sử Ngưng Tương đi theo bên cạnh.”



Ánh mắt Bình Duệ lóe lên: “Sử gia.” Đây chẳng phải là đang vuốt râu hùm hay sao?