Phượng Kinh Thiên

Chương 332 : Đã hạ quyết tâm (1)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


LLúc nghe được Hoài vương cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng xuống giường, Cố Y Y quyết định một mình đi gặp Hoài vương.



Cố Y Y ngồi yên tĩnh ở phòng khách, đây là lần thứ hai nàng đến sân này. Lúc Hoài vương phát bệnh, nàng và An An từng cùng nhau1đến thăm một lần, nhưng lần đó Hoài vương vẫn chưa gặp bọn họ, nên nàng và An An ở trong phòng khách của viện này chờ một hồi lâu rồi rời đi.



Rất nhanh, Tiểu Lý Tử đi vào bẩm báo cũng đã trở ra.



Cố Y Y đứng thẳng người nhìn vào Tiểu Lý8Tử.



Tiểu Lý Tử khách sáo và lễ phép: “Vương gia cho mời biểu tiểu thư vào trong. Biểu tiểu thư, mời!”



Cố Y Y âm thầm hít một hơi, đi theo Tiểu Lý Tử đến phòng ngủ. Khi đi qua phòng ngoài, đến trước của phòng ngủ, Tiểu Lý Tử dừng bước, tỏ ý để2nàng đi vào một mình: “Biểu tiểu thư, mời!”



Cố Y Y khẽ cúi người với hắn: “Làm phiền Lý công công rồi.”



Tiểu Lý Tử đến thở cũng không dám thở, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được mà nhìn nàng vài lần, trong lòng âm thầm suy đoán vị Cố biểu tiểu thư này4một mình đến gặp vương gia là vì chuyện gì?



Cố Y Y rũ mắt đi vào trong. Khi nghe tiếng Tiểu Lý Tử đóng cửa lại ở phía sau lưng, trong lòng nàng có một cảm giác nói không nên lời trỗi dậy, khiến nàng có một chút lo lắng kì lạ.



Lần trước, Hoài vương vẫn chưa gặp nàng và An An, thực ra nàng cũng không bất ngờ gì, mà lần này nàng một mình đến đây trước, Hoài vương lại đồng ý gặp nàng, thực ra trong lòng cũng vẫn không có gì ngạc nhiên. Nàng cũng tự nhận là đã chuẩn bị tốt tâm lí để có thể ung dung mà gặp hắn, nhưng thật ra chuyện không phải như vậy, lúc thật sự phải đối mặt, nàng lại cảm thấy lo lắng, đây quả là một chuyện không thể ngờ được.



Vừa bước vào phòng ngủ, một mùi thuốc xông thẳng vào mũi, dù không tính là quá nồng, chỉ nhàn nhạt thôi, nhưng lại khiến người khác không thể làm ngơ được.



Cố Y Y nhanh chóng ngẩng đầu lên đánh giá xung quanh. Nơi này vừa là phòng ngủ lại vừa là thư phòng, rộng rãi mà sáng sủa, trang trí và sắp xếp vừa hoa lệ lại vừa thanh nhã.




Cố Y Y tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Tâm ý của biểu ca đã quyết rồi sao?”



“Đúng.”



Cố Y Y im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng có chút thay đổi: “Thân thể biểu ca thật sự là không thuốc gì có thể cứu được sao?”



Hoài vương lẳng lặng nhìn nàng. Bởi vì chưa từng có kì vọng, nên đối mặt với câu hỏi của Cố Y Y lúc này, hắn cũng không thất vọng gì, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, thẳng thắn trả lời: “Thái y từng nói, tính mạng của ta nhiều thì còn ba năm, ít thì có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào, biểu muội lẽ nào cho rằng bản vương ở Kinh thành có khả năng một tay che trời, che giấu mọi việc?”



Cố Y Y yên lặng, trong lòng có sự ảo não và áy náy khó nói nên lời.



Trước khi lên Kinh thành, trong lòng nàng còn có một tia hi vọng rằng việc bệnh nguy kịch của Hoài vương chỉ là một thủ đoạn lừa dối người đời, nhưng sau khi thật sự gặp hắn rồi, trong lòng nàng đã tin rằng đó không phải là thủ đoạn lừa dối. Người có mắt đều có thể nhận ra cơ thể vì chịu sự đau đớn, hành hạ của bệnh tật mà trở nên yếu đuối vô cùng kia.



Vẻ mệt mỏi và yếu ớt của hắn không thể nào là giả vờ được, huống hồ bao nhiêu thái y của Thái Y Viện cũng không thể nào toàn bộ đều nghe lời hắn được. Nếu nàng còn nghi ngờ, chất vấn, thực là có chút không thích hợp.



Nhưng... cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới càng nôn nóng hơn, càng không thể nào hiểu được cách nghĩ của hắn.



“Xin lỗi, Y Y lỡ lời, mong biểu ca tha thứ, chỉ là...”



Giọng nói nhàn nhạt của Hoài vương vang lên cắt ngang lời giải thích của Cố Y Y: “Chỉ là muội không hiểu, vì sao bản vương rõ ràng biết bản thân lúc nào cũng có thể chết, nhưng lại vẫn lấy đá chọi trứng, mong muốn thay đổi tình trạng hiện tại? Thậm chí còn ích kỷ đến mức liên lụy đến rất nhiều người, khiến cho Cố gia rơi vào nguy hiểm?”



Cố Y Y nhiều lần mở miệng, nhưng lại vẫn không thể cất nên lời, bởi những gì mà trong lòng nàng muốn nói, hắn đều đã nói ra một cách rất rõ ràng.