Phượng Kinh Thiên

Chương 333 : Đã hạ quyết tâm (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Cửa sổ trong phòng đang mở, gió rét buốt giá thổi vào mặt nhưng Cố Y Y vẫn hoảng hốt thất thần như thể không nhận ra.



Cố An An bước vào, nhìn thấy cảnh tượng1như vậy, hàng lông mày rậm nhíu chặt, trong đôi mắt long lanh cũng ngập tràn lo lắng và giãy dụa. Không biết việc Hoài vương biểu ca có thể sống tốt mấy năm nay8là thật hay giả nữa. Nếu như là thật, nàng nhất định phải nghĩ cách ngăn Y Y tỷ làm thiêu thân bay vào lửa mới được!



Nhưng... nếu là giả thì sao? Vậy há chẳng2phải nàng sẽ hại Y Y tỷ rồi sao?



Cứ đứng tại chỗ giãy dụa suốt một lúc lâu, Cố An An mới bước đến bên cạnh Cố Y Y, nhẹ nhàng giơ tay đặt lên4bờ vai gầy yếu của nàng.



“Thất đường tỷ.”



Cố Y Y hoàn hồn, đưa mắt nhìn theo cánh tay đặt trên vai mình. Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cố An An, khóe môi nàng hơi mím lại: “An An, sao muội về nhanh thế? Chẳng phải muội đi vấn an đại ca sao?” Khi biết được nàng đi gặp biểu ca một mình, An An liền vội vã muốn tìm đại ca đến ngăn nàng.



“Đại ca rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để ý đến muội.” Cố An An não nề nói. Đại ca nói, nhìn bề ngoài Y Y tỷ rất dịu dàng yếu đuối nhưng nàng lại là một người có chính kiến, tất cả mọi việc đều để Y Y tỷ tự mình đối mặt và xử lý.



“Vậy Liêu đại ca đâu? Chẳng phải muội nói muốn làm thủ hạ của huynh ấy sao?”



“Hôm nay Liêu đại ca không đến Hình bộ, muội cũng đâu thể một mình chạy đến nhà huynh ấy tìm huynh ấy đúng không?”



Cố Y Y mỉm cười: “Nói cũng phải.” Suy nghĩ một lát, nàng lại nhẹ giọng nói: “Nếu buồn chán quá thì muội xuất phủ đến tìm Đào tiểu thư chơi cho vui được không?”



Cố An An nhẹ than một tiếng: “Vị Đào tiểu thư kia đúng là một người thật thà, đáng tiếc nàng ta lại giao hết tim gan mình cho một kẻ tâm tư thâm sâu như Lâm tiểu thư, trong lòng muội có hơi chán ghét. Tỷ cũng biết con người muội mà, muội rất bằng lòng kết bạn với nàng ấy, nhưng nếu muội thật sự thân thiết với nàng ta rồi thì muội chắc chắn sẽ không thể giương mắt đứng nhìn nàng ta bị người ta lợi dụng như một đứa ngốc được. Nếu muội nhúng tay vào, theo tình thế mà nói, nàng ta chắc chắn sẽ giúp Lâm tiểu thư, xa lánh muội. Đến lúc đó, há chẳng phải muội làm ơn mắc oán mà mình còn ấm ức nữa sao. Tội gì mà phải làm thế? Nghĩ đến đây, muội tình nguyện buồn chán đến ủ rũ trong phủ còn hơn.”



Cố Y Y nhìn dáng vẻ thương tiếc của An An thì mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “An An, trên thế giới này không ai mười phân vẹn mười cả. Muội đấy, tính tình đừng kiêu ngạo quá.”



Cố An An mỉm cười ngồi xuống cạnh nàng, nhẹ nhàng thân thiết ôm lấy nàng: “Việc này không thể trách muội được, ai bảo Thất tỷ tỷ nhà muội là một người hoàn mỹ cơ chứ?”



Cố Y Y không vui liếc nàng: “Con bé ngốc này, không được nói bậy, nếu lời này mà bị truyền ra ngoài, đừng nói là ta, ngay cả muội cũng sẽ bị người khác gièm pha đấy.”



“Ai dám gièm pha chứ? Trong lòng muội, Y Y tỷ chính là cô gái hoàn mỹ nhất. Tỷ chính là tấm gương sáng cho muội noi theo, hừ, ai không phục thì đứng ra đây.” Cố An An cố ý vênh mặt làm như thật nói.




Bạch Mẫu Đơn buông rèm xe ngựa xuống, đột nhiên hờ hững nói: “Mặc dù ta mang tội trên mình, nhưng...”



Trước đây, cho dù có bị bọn họ chế giễu như thế nào thì Bạch Mẫu Đơn cũng đều không hé răng, nhưng hôm nay nàng đột nhiên mở miệng nói chuyện làm hai chủ tớ Nghênh Phúc đều kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau.



“Nhưng gì?” Nghênh Phúc cười lạnh hỏi.



Mí mắt đang buông xuống của Bạch Mẫu Đơn từ từ nhướng lên, ánh mắt lạnh lẽo khiến sắc mặt chủ tớ Nghênh Phúc đều ngưng trọng.



“Lão phu nhân và lão gia phu nhân rõ ràng biết thân phận của ta mà vẫn cho ta theo đến Kinh thành, ngươi có biết việc này có nghĩa là gì không?”



“Có... có nghĩa là gì?” Nghênh Phúc lớn tiếng hỏi.



Bạch Mẫu Đơn cười lạnh, trong lòng lại dấy lên cảm giác đau thương. Sử Ngưng Tương nàng sa sút đến độ này, sao mà không cười nhạo cho được?



Thấy nàng chỉ nói nửa câu rồi im lặng như cố ý nhử mồi, Nghênh Phúc giận dữ lên tiếng: “Hừ, không nói nên lời nữa rồi phải không? Ngươi muốn dọa ta, Bạch Mẫu Đơn, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là tiểu thư Sử gia à? Ngươi đừng quên, nam nhi Sử gia đều bị giết, cả đời này của ngươi cũng không thể trở mình được. Tên ngươi là Bạch Mẫu Đơn, không phải là Sử Ngưng Tương, ngươi không còn là tài nữ hạng nhất Kinh thành nữa rồi.”



“Nhưng trong Kinh thành, cho dù ta lấy thân phận của Bạch Mẫu Đơn, thì giá trị của ta cũng tuyệt đối lớn hơn ngươi. Nghênh Phúc, nếu ngươi không tin, ngươi cứ việc thử xem, ta muốn đạp đổ ngươi, chẳng qua chỉ cần dùng một câu nói mà thôi.”



“Ngươi... cái đồ kỹ...” Dưới ánh mắt rét lạnh dọa người của Bạch Mẫu Đơn, tiếng mắng chửi sắp vọt ra đến nơi của Nghênh Phúc đành phải nín bặt.



Bạch Mẫu Đơn nhìn nàng ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Lần này ta tha cho ngươi, nếu như còn có lần sau, ngươi đừng trách ta vô tình.”



“Ngươi...” Nghênh Phúc bị dọa ngây người, tiểu nha đầu bên cạnh nàng ta càng không dám lên tiếng.



Bát Kim vừa vui mừng vừa đau lòng nhìn tiểu thư nhà mình.



Thấy đã dọa được Nghênh Phúc, Bạch Mẫu Đơn thu hồi ánh mắt, sau đó vén rèm lên nhìn cảnh vật bên ngoài xe ngựa lần nữa, ánh mắt hơi u ám. Mùa đông ở Kinh thành vẫn tiêu điều như thế, cảnh vẫn còn, mà người thì đã thay đổi rồi. Nàng, Bạch Mẫu Đơn, sẽ bước chân trở lại Kinh thành.