Phượng Kinh Thiên
Chương 342 : Trận tuyết đầu tiên (1)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Đêm đã khuya, hàn khí đậm đặc bủa vây, trong lều trại dành riêng cho Chu thái tử vọng ra giọng nói quở trách: “Bản điện hạ không muốn nghe những lời này nữa, lập tức lui xuống.”
“Thái tử.” Một âm thanh nôn nóng vang lên.
“Lui đi.” Giọng Chu thái tử bắt đầu trở nên nghiêm khắc hơn.
“Tuân lệnh thái tử.”
Ngay sau đó, hai người đàn1ông trung niên từ trong lều lui ra. Vì tiếp xúc ngay với cái lạnh thấu xương cắt da cắt thịt bên ngoài nên đầu của họ cũng có chút thanh tĩnh hơn, hai người cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm cười khổ.
Trong lòng hai người họ đều một lòng kính trọng Tam hoàng tử, nhưng họ là người của thái tử, Tam thái tử bây8giờ dường như đã quá nổi trội, lấn át và đè nặng lên thái tử quá nhiều rồi, thân là trợ tá của thái tử, bọn họ không thể không đối mặt với vấn đề này. Cần phải biết rõ, thái tử có được vinh quang thì bọn họ mới mong có được ngày vực dậy.
Lúc hai vị cận thần trợ tá đi ra ngoài, túp2lều chợt lay động, từng đợt gió lạnh buốt thốc vào khiến cho vị Chu thái tử người từ nhỏ đến lớn đều được bao bọc trong ấm áp nhung lụa, không nhịn được mà run rẩy từng cơn, cơn ớn lạnh dâng trào từ trong tim lan tỏa khắp thân thể.
Chính bản thân hắn cũng không thể phân biệt sự buốt giá đến tê tâm4liệt phế nơi lồng ngực hắn giờ đây là vì những cơn gió đông kia hay chính là vì lời của hai vị thân vệ phụ tá khi nãy đã nói?
Tiểu Khấu Tử ở bên cạnh thấy thái tử lạnh đến run rẩy, liền nhanh chóng ra lệnh cho thị vệ phía sau mang đến một bát canh nóng.
“Thái tử, trời rất lạnh, xin người uống chút canh nóng cho ấm người đi ạ.”
Chu thái tử hồi thần. Nhìn thấy bát canh nóng hổi được dâng lên trước mặt, lại nhìn qua Tiểu Khấu Tử, tựa như mang theo chút suy tư hỏi hắn: “Tiểu Khấu Tử, ngươi cũng cảm thấy vậy đúng chứ? Bản điện không bằng với Tam hoàng tử.”
Tay đang cầm bát canh của Tiểu Khấu Tử chợt run rẩy khiến nước canh tràn ra ngoài, đổ lên người Chu thái tử.
Tiểu Khấu Tử vội vàng đặt bát xuống, giúp Chu thái tử lau chùi, đồng thời khuôn mặt cũng đầy ắp sự sợ hãi: “Nô tài đáng chết.”
Chu thái tử gạt tay hắn ra, nhận lấy khăn rồi tự mình lau.
“Tam hoàng đệ.”
Chu Thanh sắc đứng dậy, lạnh nhạt chắp tay hành lễ: “Thái tử.”
Chu thái tử giả bộ trừng mắt: “Tam hoàng đệ đang làm cái gì thế? Giữa chúng ta còn phải làm bộ dạng xa cách như thế hay sao?”
Chu Thanh Sắc chỉ hờ hững nói ra lý do: “Đang ở bên ngoài, lễ không thể bỏ.”
Chu thái tử cũng hết cách thở dài: “Được rồi, kia chỉ là những thứ hình thức bên ngoài mà thôi, chúng ta không cần đến nó. Đúng rồi, sức khoẻ của Quảng nương nương đã khá hơn hay chưa?”
Nhắc đến bệnh tình của Ninh Thị, sắc mặt Chu Thanh Sắc khi ấy mới xuất hiện một chút cảm xúc: “Không tốt cho lắm.”
Chu thái tử đi lên vỗ bờ vai của hắn, an ủi nói: “Đệ yên tâm, có thái y luôn túc trực, Quảng nương nương sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, y thuật của chính Quảng nương nương cũng vô cùng cao minh, đệ không cần thiết phải quá lo lắng, cũng không cần lúc nào cũng tự trách bản thân ban đầu đã không học y.” Nếu như ban đầu Tam hoàng tử có học qua y thuật, đương nhiên sẽ không có Tam hoàng tử thong thả ngồi trong lều nhưng lại có thể chỉ huy tài tình ở chốn sa trường của ngày hôm nay rồi.
Con ngươi xinh đẹp sáng rực của Chu Thanh Sắc lộ ra chút ảm đạm trầm mặc. Khi trước hắn không biết nên luôn cho rằng bất cứ việc gì chỉ cần có sự nỗ lực, khẳng định là có thể thay đổi tất cả, chính vì vậy hắn mới tự trách bản thân vì sao đã không học y.
Nhưng hôm nay, sau khi biết được nội tình vì sao thân thể nương của hắn luôn luôn suy nhược yếu đuối, tâm trạng hắn lại nặng nề muôn phần.
Thu lại tâm tình hỗn loạn trong lòng mình, Chu Thanh Sắc ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “Thái tử đến đây tìm ta, phải chăng vẫn còn chưa nguôi ngoai chuyện ta đã khăng khăng muốn giết Lao tướng quân?”
Chu thái tử ngơ ngác, sau đó lại rơi vào trầm mặc.
Chu Thanh Sắc thấy hắn im lặng không nói gì thì cũng làm lơ như không thấy, dường như xem hắn không tồn tại, sau đó cầm sách lên đọc như cũ.
Chu thái tử cũng ngồi xuống đối diện với hắn. Thật lâu sau, giọng nói đầy ủ ê chán chường cất lên: “Tuy ta biết rõ khi hành quân đánh giặc, một chút yếu đuối hay nhu nhược thôi cũng không thể chấp nhận hay tha thứ, thế nhưng ta lại không thể làm được. Tam hoàng đệ, ta, thật yếu ớt và vô dụng quá phải không?”