Phượng Kinh Thiên
Chương 343 : Trận tuyết đầu tiên (2)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Chu Thanh Sắc không ngẩng đầu lên mà nói: “Huynh tự cảm thấy thế nào?”
Tự cảm thấy sao? Chu thái tử gượng cười: “Ta cũng cảm thấy chính mình vô dụng.”
“Thực ra, đệ cảm thấy không có gì không tốt cả.”
Chu thái tử kinh ngạc ngước lên dõi theo hắn: “Thật sao?”
Chu Thanh Sắc đóng sách lại, rồi lẳng lặng nhìn Chu thái tử thật lâu, trong mắt hắn ẩn chứa đôi chút ý cười, khóe môi cũng khẽ cong lên: “Tất nhiên rồi.”
Chu thái1tử ho nhẹ một tiếng, cố làm ra vẻ không để ý, nhưng kỳ thực đã kìm lòng không nổi mà nghiêng người dựa lại gần, trong giọng điệu cũng tràn đầy chờ mong: “Vậy... vậy Tam hoàng đệ thấy ta thế nào?”
“Chỉ cần thái tử vững lòng, không bị lạc mất bản tâm, thì đệ tin rằng thái tử nhất định sẽ là một quân vương nhân từ yêu dân như con.”
Chu thái tử ngơ ngác nửa ngày mới thì thào lên tiếng: “Quân...8quân vương nhân từ?”
“Thực ra thái tử không cần kiêng kỵ đệ, đệ không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, đứng ở vị trí bây giờ không phải vì quyền vì thế, càng không phải vì danh vì lợi.” Chu Thanh Sắc lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Chu thái tử bỗng nhiên đỏ bừng, đáy mắt hiện lên sự tổn thương vì không được tín nhiệm và thấu hiểu, hắn khẽ gầm lên: “Ta không có, ý ta không phải như vậy, ta chỉ2là...”
“Huynh chỉ là muốn nhường ngôi cho người hiền đức, ta biết, nhưng ta không hề biết ơn, càng sẽ không cảm kích, bởi vì, ta từ chối.” Chu Thanh Sắc mỉm cười rực rỡ tựa xuân hoa, đẹp đẽ đến tĩnh lặng, khiến người ta mê mẩn.
Chu thái tử sững sờ không nói nên lời.
…
Nước Sở, cửa ải ở núi Hiệp Cốc.
Sở Tuyệt đứng trên tường thành, sắc mặt thờ ơ trông về nơi xa. Tuy nói trận chiến ở núi Hiệp Cốc cũng4xem như là thắng lợi nhỏ, nhưng hắn biết, thực ra chiến thắng này chỉ là bề ngoài, hắn vẫn chưa giành được phần thắng khi đấu với Chu Thanh Sắc.
Từ một đầu khác của tường thành, Bạch Lang vội vã bước đến: “Vương gia.”
Sở Tuyệt ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Bạch Lang lấy một bức thư từ trong ngực ra: “Vương gia, thám...”
Chỉ là hắn chưa kịp nói xong thì bức thư trên tay đã bị Sở Tuyệt đoạt lấy. Hắn vội vội vàng vàng lấy thư ra rồi đọc lướt nhanh như gió, nhưng ánh lửa chờ mong ẩn chứa trong đôi mắt giá lạnh xuyên thấu lòng người bỗng chốc bị dập tắt, chỉ còn một đôi mắt thâm sâu lạnh lùng, không một chút cảm xúc, khiến người ta chỉ nhìn nhiều một chút thôi liền cảm thấy lạnh đến rùng mình.
Bạch Lang quan sát nét mặt của Sở Tuyệt thì đã biết được kết quả, nhưng hắn vẫn hỏi: “Vương gia, vẫn chưa có tin tức của Quốc sư sao?”
Nhưng đồng thời, trong lòng mọi người đều nảy sinh niềm hưng phấn, đó chính là tâm trạng khi nghe được thiên cơ.
“Đây quả là bước ngoặt ngoài dự đoán nhưng lại dường như trong dự đoán.” Lôi đại nhân lầm bầm lên tiếng.
Bình Duệ ngồi trên xe ngựa, ngón tay thon dài, cầm trong tay tấm thiệp mỏng manh, khóe miệng hơi cong lên vòng cung không rõ ý nghĩa, sau đó buông mắt xuống, thì thào nói: “Thú vị thật đấy.” Hắn có thể tưởng tượng được sau khi chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ xuất hiện tình cảnh như thế nào, sẽ dẫn đến lời đồn ra sao.
Người hoàng thượng thực sự muốn đẩy ra không phải là Cố gia, mà là Vô Ưu công chúa.
Không có chuyện gì có thể thể hiện uy nghiêm của hoàng thất hơn việc Vô Ưu công chúa ra mặt, Cố gia chẳng qua chỉ là bàn đạp của Vô Ưu công chúa mà thôi. Dĩ nhiên, nếu Vô Ưu công chúa đã đứng lên, thì địa vị của Cố gia nghiễm nhiên cũng sẽ như thuyền dâng lên theo nước, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.
Hắn rời khỏi Kinh thành chỉ mới năm năm, nhưng lúc trở về, Kinh thành đã cảnh còn người mất, xảy ra những biến hóa cùng biến số nghiêng trời lệch đất. Kinh thành, quả thật là nơi nhân tài đông đúc, ngọa hổ tàng long!
Mà hắn, thì sẽ mỏi mắt mong chờ! Bắt đầu chờ đợi được chứng kiến sự thay đổi và chuyển biến của nó.
“Xùy...”
Xe ngựa dừng lại, tùy thị đánh xe thấp giọng lên tiếng: “Công tử, là Cố đại nhân.”
Bình Duệ nhướng mày, vươn tay vén rèm cửa sổ lên. Nhìn Cố Lăng đang khoác áo choàng, bung dù bước đi trên đường, đáy mắt hắn hiện lên ánh sáng kỳ lạ, nhưng lại ấm áp chào hỏi.
“Cố đại nhân.”
Cố Lăng nâng cao dù, dưới chiếc dù trắng tinh điểm xuyến vài nụ mai đỏ lộ ra gương mặt anh tuấn thanh nhã phi phàm, nhìn thấy Bình Duệ, hắn mỉm cười chắp tay: “Bình tướng quân.”
“Cố đại nhân thật có nhã hứng, lại dạo bước trong tuyết.”
“Không thể nói là nhã hứng được, tùy tùng của ta bị cảm lạnh, nên ta bảo hắn ở trong phủ nghỉ ngơi rồi, ngồi kiệu còn không bằng đi dạo trong tuyết.”
“Hóa ra là như vậy, nếu Cố đại nhân không chê xe ngựa của Bình mỗ đơn sơ, Bình mỗ vô cùng vui lòng đưa Cố đại nhân về.”
Cố Lăng mỉm cười: “Có làm phiền Bình tướng quân quá hay không?”
“Tất nhiên là không rồi, lại nói, thời gian Bình mỗ trở lại Kinh thành không dài, nhưng thanh danh của Cố đại nhân lại như sấm bên tai, chúng ta gặp mặt mấy lần nhưng vẫn chưa có dịp ngồi xuống chuyện trò đôi câu, thực sự có hơi đáng tiếc. Mời người không bằng tình cờ gặp gỡ, Cố đại nhân, mời.”
“Vậy... Cố Lăng làm phiền Bình tướng quân rồi.”