Phượng Kinh Thiên
Chương 344 : Điều hòa âm dương (1)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Trên con đường ngắn ngủi, hai người Bình Duệ và Cố Lăng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Đợi đến khi xe ngựa dừng lại trước phủ Thị Lang của Cố Lăng, hai người trong xe1dường như vẫn chưa có cảm giác thỏa mãn, nhưng Cố Lăng lại không mời Bình Duệ xuống xe vào phủ tiếp tục trò chuyện.
Sau một hồi cáo biệt, xe ngựa của Bình Duệ dần đi xa,8sắc mặt của Cố Lăng đứng tiễn ở chỗ cũ bắt đầu lạnh đi.
Cố Thu ra đón hắn. Quan sát công tử đứng một mình trước cửa lớn không biết đang nhìn gì, nhìn theo ánh mắt2thì chỉ thấy một chiếc xe đã đi xa, hắn không nhịn được lắc lắc đầu: “Công tử, người về rồi? Toàn thúc còn đang định đánh xe đi đón người đó.”
Cố Lăng nhàn nhạt trả lời4một tiếng rồi xoay người bước vào phủ.
Cố Thu tò mò đi phía sau hắn hỏi: “Công tử, là ai đưa người về vậy?”
Khóe môi Cố Lăng khẽ nhếch lên, ý vị không rõ: “Bình tướng quân.”
“Là vị Tam công tử Bình Quốc Công Phủ vừa được hoàng thượng ban cho chức Thống lĩnh cấm quân sao?” Cố Thu kinh ngạc mở to mắt.
“Ừ.”
“Thật đáng tiếc, sớm biết vậy tiểu nhân nhân đã đứng chờ sẵn từ sớm rồi.”
“Đứng chờ làm gì?”
“Còn phải nói sao, tiểu nhân đương nhiên là muốn xem vị Bình tướng quân này có phải có ba đầu sáu tay hay không.”
Cố Lăng nghe vậy, sắc mặt khẽ ngây ra, nói: “Ba đầu sáu tay thì không có, có điều, đích thực là một nhân vật không thể xem thường.” Hoặc nên nói là đối thủ.
Cố Thu vừa nghe công tử nói như vậy, trong lòng cũng hiểu rõ, nhớ lại vừa rồi nhận được thư nhà, vội vàng nói: “Công tử, lão gia gửi thư đến.”
Bước chân của Cố Lăng khẽ dừng lại, sau đó tiếp tục thản nhiên bước về phía trước.
Hoàng thượng nhìn như không có động tĩnh gì, nhưng động tĩnh lớn vô cùng!
Vì muốn nâng Vô Ưu công chúa lên, mà dẫm phủ Bình Quốc Công xuống!
Ba ngày sau, chuyện hôn sự nhận được sự chú ý của cả Kinh thành đã hạ màn sau khi Bình Quốc Công Phủ cưới vị Tam tiểu thư Lữ gia kia, nhưng những người xem kịch vẫn có một cảm giác, tuy rằng vở kịch này xem như đã kết thúc rồi, nhưng... e là đây chỉ mới là bắt đầu.
Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện giữa Vô Ưu công chúa và Bình Quốc Công e rằng sẽ không kết thúc dễ dàng ở đây đâu.
Mới sáng sớm, cửa Hoài Vương Phủ đã bị gõ ầm ầm, phá vỡ sự yên lặng của buổi sáng mùa đông, cũng phá vỡ sự yên bình của Hoài Vương Phủ.
Tiểu Cao Tử nhìn người trước mặt, trên mặt mang một nụ cười theo lễ nghi: “Hóa ra là Hạng cô nương.”
Hạng Thanh Trần vẫn mang theo hòm thuốc của nàng như cũ, cũng vẫn mặc một bộ váy màu tím như trước, trong trời tuyết mùa đông này, quần áo trên người nàng mỏng manh đến mức khiến người khác cảm thấy kì lạ, nhưng nàng lại không chút sợ hãi trận gió lạnh thấu xương này.
Hạng Thanh Trần cúi đầu với Tiểu Cao Tử, sau đó không nói lời nào liền đi thẳng vào Hoài Vương Phủ.
Thị vệ bên cạnh thấy vậy, đều nhìn về phía Tiểu Cao Tử, dùng ánh mắt hỏi có cần cản lại không?
Tiểu Cao Tử nhẹ lắc đầu, tỏ ý thái giám giữ cửa đóng chặt cửa lại, bản thân mình cũng vội đi theo phía sau Hạng Thanh Trần vào trong.
Hạng Thanh Trần không đi vào phòng khách, mà đi thẳng vào nhà sau.
Sau khi Nguyên Vô Ưu nghe lời bẩm bẩm báo của Tiểu Cao Tử, liền nhướng mày, cũng đi đến nhà sau.
Sớm như vậy, Hoài Vương còn chưa thức giấc, Cố Y Y thường đến nhà sau từ rất sớm, nên lúc Hạng Thanh Trần xông vào phòng ngủ, nàng dường như cũng không mấy bất ngờ, cảm tưởng như Hạng Thanh Trần vẫn luôn ở trong phòng của Hoài Vương mà chưa từng rời đi vậy.