Phượng Kinh Thiên

Chương 345 : Điều hòa âm dương (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Cố Y Y vẫn rất bình tĩnh gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng, Hạng cô nương.”



Hạng Thanh Trần nhìn Cố Y Y, khóe môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt tự nhiên đáp: “Chào.”



Hoài vương nhíu mày, chầm chậm mở mắt nhìn hai người đang đứng song song sau tấm màn thưa, đôi mắt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng có1chút giận dữ nhưng giọng lại mang vẻ bình thản như cũ: “Tiểu Lý Tử.”



Tiểu Lý Tử đang vô cùng vui vẻ nhìn hai vị mỹ nhân yên lặng đứng song song nhau, nghe thấy tiếng gọi, hắn vội cung kính tiến lên, hậm hực cười: “Vương gia, người dậy rồi à?” Vương gia cuối cùng cũng chịu mở mắt không giả8ngủ nữa rồi.



Hoài vương lạnh lùng liếc mắt lườm Tiểu Lý Tử. Hắn dậy lúc nào, chẳng lẽ Tiểu Lý Tử còn không biết sao?



Cố Y Y đi lên giúp Tiểu Lý Tử hầu hạ Hoài vương. Tiểu Lý Tử gấp gọn màn lại. Hạng Thanh Trần nhìn sắc mặt Hoài vương: “Mấy ngày không gặp, khí sắc vương gia có vẻ2tốt lên rồi đấy.”



Hoài vương không lên tiếng, giọng nói mang theo ý cười của Nguyên Vô Ưu vang lên từ phía sau lưng.



“Hạng cô nương lại vào Hoài Vương Phủ, chẳng lẽ đã phối thuốc thành công rồi sao?”



Hạng Thanh Trần quay đầu nhìn tuyệt thế mỹ nhân vừa bước vào. Sau khi Vô Ưu công chúa xuất hiện, dường như4căn phòng lập tức sáng bừng lên. Hạng Thanh Trần híp mắt thầm nghĩ: vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng chỉ đến thế là cùng.



Nguyên Vô Ưu dời bước đến trước giường của Hoài vương, phất tay cho người đang cung kính cúi mình là Tiểu Lý Tử miễn lễ, sau đó tự ý ngồi xuống trước giường.



“Chào buổi sáng, phụ vương.”



Sau khi Nguyên Vô Ưu bước vào, đôi mắt vốn mang chút tức giận của Hoài vương đã khôi phục vẻ bình thản. Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, thật ra sự bình thản này có hơi khác thường.



Cố Y Y nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ trước mắt thì hơi nhíu mày. Không ai có thể hiểu rõ sự hòa hợp vô cùng giữa biểu ca và Vô Ưu công chúa hơn nàng. Mỗi lần nhìn thấy, lòng nàng đều sinh ra một cảm giác không nói nên lời, không quá mãnh liệt, nhưng lại rất kì lạ.



Nguyên Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Hạng Thanh Trần, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ mang theo loại uy nghi phát ra từ trong xương tủy, khiến người ta bất giác trở nên yếu thế.



“Hạng cô nương còn chưa trả lời câu hỏi của bản công chúa.”


Đôi môi đỏ thắm của Hạng Thanh Trần bật ra tiếng cười trong trẻo, ánh mắt to gan nhìn thẳng vào Hoài vương gần như là trêu ghẹo: “Vương gia, người nói xem?”



Hoài vương nhíu mày. Có lẽ Hạng cô nương này vừa là nữ tử giang hồ vừa là người thích làm theo ý mình. Những thứ này đối với nàng chẳng có gì cả, nhưng đối với hắn, hắn không cách nào chấp nhận hành vi phóng đãng như vậy, thế là hắn trịnh trọng nói: “Hạng cô nương xin hãy tự trọng.”



Hạng Thanh Trần phì cười, nụ cười rực rỡ xinh đẹp, diễm lệ động lòng.



Cố Y Y như hiểu ra điều gì, tai đỏ ửng lên. Đối với nàng, tình cảnh quẫn bách như thế này vẫn là lần đầu tiên gặp phải nên nhất thời đứng ngồi không yên. Nếu trên đất có cái lỗ nào đó thì nàng nhất định sẽ chui xuống ngay không chút do dự, nhưng ở đây không có nơi nào để trốn cả.



Nguyên Vô Ưu mím môi, thật lòng cảm thấy vui vì mình không uống nước lúc này, nếu không thì nàng không phun nước thì cũng sặc chết mà thôi. Trẻ con ngây ngô không biết gì, cô nương nhà người ta đã dám buông lời chọc ghẹo rồi mà một người đàn ông như hắn lại không thể chịu được như vậy, quả thật khiến nàng cảm thấy xấu hổ thay cho hắn.



Tiểu Lý Tử bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Hạng Thanh Trần cũng tỏ vẻ khó chịu. Cô nương phóng đãng không có chút dè dặt và đoan trang của gái nhà lành như thế này làm sao xứng với vương gia nhà hắn chứ?



Nhưng... nhưng nếu cưới nàng có thể khiến vương gia sống được thêm vài năm...



“À, đúng rồi, quên không nhắc nhở vương gia một câu, nếu vương gia cưới ta, ta còn có thể nghĩ cách sinh con nối dõi cho vương gia nữa.” Hạng Thanh Trần nửa cười nửa không thốt ra một câu.



Đòn cân trong lòng Tiểu Lý Tử lập tức nghiêng về phía Hạng Thanh Trần. Hắn nghĩ, mặc dù Hạng cô nương này không xứng với vương gia, nhưng nếu nàng vừa có thể khiến vương gia sống thêm vài năm vừa sinh hạ con nối dõi, vậy thì cũng không phải không thể chấp nhận được.



Nguyên Vô Ưu mỉm cười, nàng không hề có ý định chen lời vào chủ đề này.



Cố Y Y nghe thấy lời này của Hạng Thanh Trần thì ánh mắt phức tạp hết nhìn Hoài vương rồi lại nhìn Hạng Thanh Trần, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Thế nhưng, Hoài vương lại không nghĩ vậy, hắn lạnh nhạt nói: “Bản vương không có ý định cưới vợ sinh con, vì vậy ta tuyệt đối sẽ không cưới cô nương. Sau này, bản vương không muốn nghe cô nương nhắc lại những lời này nữa. Tiểu Lý Tử, tiễn Hạng cô nương về đi.”



Tiểu Lý Tử muốn nói gì đó lại thôi, rõ ràng vừa muốn khuyên lại vừa không muốn khuyên.



Ánh mắt Hoài vương lóe sáng, Tiểu Lý Tử không dám dây dưa nữa, nhỏ giọng nói với Hạng Thanh Trần: “Mời Hạng cô nương.”



Hạng Thanh Trần buông mắt rồi lại ngước lên như thể nàng ta không để ý thái độ của Hoài vương. Nàng ta nhấc hộp thuốc lên, trước khi đi còn nói một câu: “Nếu Hoài vương không ngại có thể suy nghĩ kỹ càng rồi trả lời ta. Hôm khác ta sẽ tới.”