Phượng Kinh Thiên

Chương 355 : Hạ cờ không hối hận

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Liêu Thanh Vân vô cùng kinh ngạc mà nâng mắt nhìn Nguyên Vô Ưu, lòng hắn không còn bình tĩnh nữa.



“Thế nào? Câu hỏi này rất khó trả lời sao?”



“Không... không phải, chỉ là ta rất... ngạc nhiên.” Ngạc nhiên vì nàng lại hỏi hắn một câu hỏi... như vậy? Không thể phủ nhận, trái tim hắn đang bắt đầu đập mạnh.



Nguyên Vô Ưu cũng nâng mắt nhìn Liêu Thanh Vân chăm chú, nàng mỉm1cười nói: “Ta không lương thiện, nhưng ngươi thì khác.”



Liêu Thanh Vân bỗng cảm thấy như có một chậu nước lạnh xối lên người mình, nhịp tim hắn cơ hồ ngừng đập, sự chờ mong và vui sướng trong lòng vỡ tan, hắn đã hiểu được ý của nàng.



Sau khi im lặng thật lâu, Liêu Thanh Vân mới ngẩng đầu lên, thanh âm hắn trầm thấp, lại trịnh trọng như đang hứa hẹn: “Ta sẽ8không, mãi mãi cũng không.” Ta sẽ chỉ tự trách mình không phải là người có thể chống đỡ cả một mảnh trời cho nàng, thế nên, làm sao ta sẽ phản bội nàng được chứ? Đã từ rất lâu rồi, vì nàng mà ta đã quên mất bản thân mình. Những lời này, hắn chỉ dám nói thầm trong lòng.



Nguyên Vô Ưu lẳng lặng nhìn Liêu Thanh Vân thật lâu, sau đó khó phát2giác mà thở dài một tiếng: “Đây là sự lựa chọn của ngươi?” Tâm ý của hắn đối với nàng, những gì hắn đã hy sinh vì nàng, trong lòng Nguyên Vô Ưu đều rất rõ ràng. Mà nàng cũng hiểu Liêu Thanh Vân, nhưng chính vì hiểu hắn, nàng mới cần phải nhìn thẳng vào hắn.



“Đúng vậy.” Liêu Thanh Vân trịnh trọng trả lời, sau đó chậm rãi mỉm cười: “Thực ra, Thanh Vân4rất vui.”



Nguyên Vô Ưu giương mắt nhìn hắn.



“Có thể khiến công chúa nhìn thẳng vào sự tồn tại của Thanh Vân, đời này Thanh Vân không còn gì tiếc nuối nữa.”



Nguyên Vô Ưu nghe vậy, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt: “Ta rất biết ơn vì tâm ý của ngươi, sự hy sinh của ngươi, nhưng cũng chỉ là biết ơn mà thôi.”



“Thanh Vân hiểu.”



“Chính vì ta không thể động lòng, thế nên ta mới có gánh nặng, không phải vì áy náy với ngươi, mà là... chuyện tình cảm, vô hình tổn thương người khác, cũng vô hình mê hoặc người khác.”



Liêu Thanh Vân hoàn toàn hiểu được ngụ ý trong lời nói của nàng: “Đường là do chính ta chọn, tình cảm cũng là chuyện của riêng ta, không can hệ đến công chúa. Đời này kiếp này, nó sẽ không trở thành bất cứ lý do nào để Thanh Vân yêu cầu công chúa.”



Nguyên Vô Ưu nhìn hắn, những lời nên nói nàng đều đã nói hết, sau này sẽ không nói nữa. Cũng giống như nàng đã từng phế Sử Ngưng Tương, bất luận là hiện tại hay tương lai thì nàng cũng sẽ không áy náy. Giống như lời hắn đã nói, đường là do chính hắn chọn, tình cảm cũng là của riêng hắn.



“Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi.” Chỉ là sự lựa chọn này của hắn không liên quan gì với nàng, nàng vẫn là nàng. Đối với nàng mà nói, hắn cũng không có gì khác biệt.



Liêu Thanh Vân đứng dậy, sau đó cúi người thật sâu với Nguyên Vô Ưu: “Cảm tạ công chúa đã tác thành.”


Nguyên Vô Ưu chậm rãi nói ra thái độ của mình, cũng là thái độ nàng đối với Liêu Thanh Vân lúc nãy: “Đường là do chính mình chọn, tình cảm cũng là của riêng mình, thành bại được mất đều phải tự mình gánh chịu.”



Hoài vương lẳng lặng nhìn Nguyên Vô Ưu, dường như đang suy nghĩ về lời nàng nói: “Vô Ưu nói chí phải, cứ làm theo những gì con nói đi.” Thành bại được mất đều phải tự mình gánh chịu. Thất biểu muội cố chấp muốn chọn con đường này, vốn dĩ đã không can hệ gì đến hắn rồi.



Thấy Nguyên Vô Ưu mãi vẫn không lên tiếng, Hoài vương ngước mắt lên nhìn. Vừa trông thấy vẻ mặt của nàng, hắn liền biết nàng đang nghĩ gì mà thản nhiên mỉm cười: “Nạp một người hay hai người cũng như nhau. Nếu đã chỉ vì lợi ích, thì cần gì để ý chứ?”



Nguyên Vô Ưu kinh ngạc nhướng mày: “Nạp? Không cưới sao?”



Hoài vương cười lạnh: “Dĩ nhiên rồi.” Không phải người hắn muốn, sống, hắn sẽ không cùng giường, chết, hắn sẽ không để cùng chôn.



Nguyên Vô Ưu âm thầm lắc đầu. Không phải nàng thương xót cho hai người con gái kia, các nàng đã tự chọn con đường này, mặc kệ là tốt hay xấu thì các nàng cũng không thể trách bất cứ ai, nàng chỉ là... chỉ là có chút cảm thấy than thở cho Hoài vương.







Từ sau hôm ở Mai Phố Viên của Lâm gia, người trong Kinh thành đều biết thị thiếp mà thiếu gia Tôn gia mới nạp hóa ra lại là tiểu thư Sử gia ngày xưa. Tôn gia nương nhờ Bình Quốc Công Phủ là chuyện mà không ít quan viên của triều đình hiểu rõ nhưng không nói ra.



Nói về Lễ bộ thị lang Tôn Binh Tôn đại nhân đi, hắn là huynh đệ họ hàng không quá năm đời với Tôn Thông Tôn thiếu gia.



Lúc này, nơi đại sảnh ở nhà cũ của Tôn gia, người của các chi, các phòng có tiếng nói trong gia tộc đang ngồi đầy sảnh.



Tất nhiên Tôn Binh cũng có mặt. Ở trên triều đình, hắn cũng xông xáo, làm nên trò trống với bản lĩnh dám nói thẳng, nhưng bây giờ hắn lại nhìn Tôn Đại Niên ngồi bên cạnh với vẻ mặt đầy ưu sầu, giọng điệu khó nén được sự trách cứ: “Thúc à, một nước cờ sai, chính là thua cả ván cờ luôn đó. Nếu không xử lý tốt chuyện này, toàn bộ Tôn gia của chúng ta chỉ sợ sẽ gánh không nổi hậu quả đâu.”



“Tôn Binh à, quả thật chuyện này là thúc đã mạo hiểm. Than ôi, lúc đầu chỉ nghĩ rằng cầu được phú quý trong hiểm nguy, thật không ngờ... không ngờ... ôi!” Tôn Đại Niên cũng không ngờ sự tình sẽ đi đến nông nỗi này. Bây giờ, trong lòng ông tràn đầy hối hận, sớm biết thì lúc đầu không nên nghe lời Sử Ngưng Tương rồi.



Tuy Sử gia bị diệt trừ, nhưng không phải tru di cửu tộc. Sử gia vẫn còn nhánh bên ở Kinh thành, tuy không có thành tích gì, nhưng tốt xấu cũng vẫn có một chút căn cơ đúng chứ? Hơn nữa, những môn sinh xưa kia Sử gia bồi dưỡng ra bây giờ đã làm quan trong triều, nếu kết giao ổn thỏa thì họ cũng phải cho Sử gia một chút mặt mũi đúng không?



Huống chi Sử Ngưng Tương còn nói nàng là tỷ muội tình thâm với Thất tiểu thư của Đào gia, Đào Thất tiểu thư nhất định sẽ không bỏ mặc nàng. Tuy lúc trước Đào gia cũng chịu tổn thất, nhưng còn có Ngũ hoàng tử đấy thôi? Lỡ như... Ông vừa nghĩ, chuyện này cũng không phải không được, chỗ khó khăn nhất chính là tội trạng của Sử Ngưng Tương, chỉ cần giải quyến vấn đề này, Sử Ngưng Tương đối với Tôn gia bọn họ chẳng những không phải họa, nói không chừng còn có thể là phúc nữa.



Bây giờ thì tốt rồi, nàng ta không phải phúc khí mà ông hằng mong đợi, trái lại lại là tai ương ngập đầu.



Ông ta đã vứt bỏ mặt mũi của lão nương để đến xin Bình quốc công cầu hoàng thượng xóa bỏ tội làm quan kỹ của Sử Ngưng Tương, cuối cùng lại thành công dã tràng thì cũng thôi đi, bây giờ còn liên lụy đến Bình Quốc Công Phủ, ông không biết phải giải quyết chuyện này thế nào đây?



Có lẽ Tôn gia sắp chạy trời không khỏi nắng rồi.