Phượng Kinh Thiên

Chương 356 : Mối tình thắm thiết (1)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


“Vô Ưu công chúa này quả thực độc ác, vậy mà lại phế luôn Sử Ngưng Tương, lẽ nào Sử Ngưng Tương đã kết thù với nàng từ trước?” Nam tử trung niên mắt nhỏ, mày hẹp nhìn có vẻ như là nhỏ1tuổi nhất trong đám người ngồi đây nhíu chặt mày, nghi ngờ hỏi.



“Hừ.”



Lời này của nam tử mắt hí vừa vang lên, thì ông lão có chòm râu trắng dài ngồi bên cạnh trừng mắt với hắn một cái, vô cùng uy nghiêm8nói: “Con không nói cũng không ai nói con câm đâu, con không sợ mất mặt thì cũng phải để ý mặt mũi ta chút chứ? Lần sau con không cần đến đây nữa.”



Nam tử trung niên mắt hí đối diện với uy2quyền của phụ thân đại nhân, sợ hãi cúi đầu, không dám lên tiếng nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm nói: “Cũng không phải là con muốn đến, không phải là người bắt con nhất định phải đến sao?”



Tôn Đại Niên theo4thói quen muốn lên tiếng nói giúp cho Tôn Đại Thụ, nhưng vừa mở miệng lại nghĩ đến bây giờ không như ngày xưa nữa, bây giờ người gây ra họa là ông, lời đến bên miệng liền thay đổi, thậm chí còn âm thầm mang theo ý nịnh nọt: “Tam thúc, thúc đừng trách A Đại, chuyện này là lỗi của Đại Niên. Sai chính là sai, nếu như chỉ mỗi con chịu khổ, con cũng đồng ý. Con chỉ sợ... chỉ sợ đến cuối cùng lại liên lụy mọi người. Dù sao Vô Ưu công chúa này thủ đoạn độc ác, làm việc không nể mặt ai. Bây giờ, nàng ta thấy Bình quốc công như cái gai trong mắt, đến cả hoàng thượng cũng không truy cứu những gì mà nàng ta làm, nàng ta lại càng không sợ trời không sợ đất. Hôm nay mời thúc đến đây, cũng là muốn Tam thúc làm chủ cho con, xem xem có thể nghĩ ra cách gì không? Tuy Tôn gia ta không phải là đại gia tộc gì, nhưng tốt xấu thế nào cũng là một nhánh trên cây đại thụ, nếu có gì tổn hại cũng sẽ ảnh hưởng đến gốc rễ.”



Nghe Tôn Đại Niên nói như vậy, Tôn Tam thúc cũng híp đôi mắt hí lại, nhanh chóng lóe lên một cảm xúc khiến người khác nhìn không thấu, nhưng cũng không vội vã, chỉ là vuốt vuốt chòm râu dài mà trầm lặng.



Tất cả mọi người ở đó đều kì vọng nhìn Tam thúc gật gật đầu. Đúng vậy, bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, lúc này nên suy nghĩ làm sao vượt qua ải này mới đúng. Bọn họ không cho rằng Vô Ưu công chúa phế đi Sử Ngưng Tương thì sẽ thu tay lại, nếu như chỉ là một nhà Tôn Đại Niên, bọn họ đương nhiên không cần gấp gáp như vậy, nhưng nếu như Vô Ưu công chúa muốn diệt cả Tôn gia bọn họ thì sao? Dù sao Tôn gia cũng là dựa vào Bình Quốc Công Phủ mà có, Vô Ưu công chúa nhất định sẽ không tha cho bọn họ.



Tôn Tam thúc có thân phận cao nhất trong các trưởng bối, tuy chưa từng vào làm quan, nhưng đầu óc lại thông minh nhất trong tất cả mọi người ở Tôn gia. Cả tộc Tôn gia có thể đồng lòng như ngày hôm nay, công lao của Tôn Tam thúc là không thể không nhắc, ông là tộc trưởng mà tất cả mọi người đều kính phục.



Chuyện như vậy, ông đương nhiên cũng không thể ngồi nhìn không.



Tôn Tam thúc yên lặng một hồi lâu, sau đó dường như có ý gì mà trong ánh mắt lóe lên một tia chần chừ, nhưng lại vẫn chậm rãi lên tiếng: “Chuyện này cũng không phải là không có đường lui, có điều...”




Tôn Tam thúc nhìn một vòng mọi người xung quanh, trong lòng âm thầm thở dài. Những người đang ngồi đây cũng được tính là người thông minh, nhưng lại thiển cận, chỉ thấy được chuyện trước mắt mà không thấy được chuyện lâu dài.



“Lão phu chỉ nói đến thế, lựa chọn như thế nào thì phải xem mọi người rồi. Thời gian không còn sớm nữa, Đại Thụ, dìu ta về.”



Tôn Đại Thụ vội vàng đứng lên đỡ Tôn Tam thúc dậy, những người khác trong Tôn gia đều đứng dậy tiễn.



Tôn Tam thúc khoát tay: “Các ngươi thương lượng đi, không cần tiễn tới tiễn lui.”



Mọi người chỉ cúi người hành lễ, nhìn Tôn Tam thúc được Đại Thụ và quản gia dìu mà bước chân lảo đảo dần xa.



Tôn Đại Niên ngây người ngồi xuống, trong lòng bắt đầu mâu thuẫn. Theo bản năng, ông nhìn về phía Tôn Binh bên cạnh, thấy hắn cũng đang nhíu chặt mày im lặng suy nghĩ, tâm sự trùng trùng, không nhịn được mà thở dài một tiếng, lẽ nào thật sự phải cược một ván sao?







Ở trong đình viện, Cố Lăng đã đứng nhìn gốc tuyết mai đó cũng gần một canh giờ rồi, thân người không nhúc nhích, giống như một cao tăng đang thiền định vậy.



Mũi của Cố Thu – người đang đứng phía sau hắn đã bị đông lại đến mất cảm giác. Cố Thu vuốt vuốt áo bông trên người, hai tay đưa lên miệng thở ra một hơi để ủ ấm, nhưng cũng nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Cố Lăng, trong lòng thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì. Hôm qua sau khi Liêu công tử đến rồi rời đi, tinh thần công tử liền hoảng hốt. Hôm nay Cao công công đến phủ, cũng không biết rốt cuộc đã nói gì với công tử mà công tử lại ngây người như thế?