Phượng Kinh Thiên

Chương 357 : Mối tình thắm thiết (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Trời dần trở nên âm u. Cố Thu ngẩng đầu nhìn bầu trời rồi tiến lên phía trước nói: “Công tử, sắp mưa rồi.”



Cố Lăng làm như không nghe thấy lời nhắc nhở của hắn.



Cố Thu không dám lên tiếng nữa, chỉ đành kéo chặt quần áo trên người lại.



Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng thông báo, xe1ngựa của Toàn thúc đã về rồi.



Cố Thu nghe tin, hai mắt bừng sáng, vội vàng tiến lên một bước, cẩn thận bẩm báo: “Công tử, Toàn thúc đón hai vị tiểu thư về rồi.”



Cố Lăng vẫn không có phản ứng gì. Trong lòng Cố Thu bắt đầu cảm thấy lo lắng bất an. Rốt cuộc công tử làm sao vậy?



Ngay lúc Cố8Thu đang cảm thấy không ổn thì Cố Lăng đã lên tiếng: “Mời hai vị tiểu thư đến thư phòng.”



Cố Thu ngẩn người, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười tươi, vô cùng vui vẻ lớn tiếng đáp: “Vâng.” Nói xong, hắn liền chạy vút đi. Công tử đứng đây thì không sao cả nhưng hắn mà còn đứng nữa thì sẽ2bị đông thành tảng băng mất.



Cố Lăng chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời mịt mù. Lúc này, đôi mắt ấm áp thanh nhã của hắn không hề có chút cảm xúc nào.







Trong thư phòng, hơi ấm đang lan tỏa dạt dào.



Cố An An vừa bước vào phòng, đã hét lên một tiếng sung sướng rồi nhào lên chiếc ghế quý phi có4phủ một lớp da hổ thật dày.



“Mùa đông ở Kinh thành thật khắc nghiệt quá, muội sắp bị đông cứng rồi.”



Tiểu đường muội thoải mái không thèm giữ ý, nhưng Cố Y Y lại không thả lỏng như vậy. Tính cách được nuôi dưỡng từ nhỏ khiến nàng không thể hoạt bát như Cố An An.



Nàng bước đến bàn trà, thấy nước trà trong ấm đã được đun nóng rồi, nàng giơ tay lấy trà, vô cùng chăm chú pha trà.




“Ca?”



Cố Lăng híp mắt nhìn theo hướng Cố An An biến mất, từ tốn nói: “Mặc dù là yêu cầu của muội, nhưng vương gia làm như vậy quả thật rất quá đáng, bất kể thế nào đi chăng nữa, muội vẫn là muội muội của ta.”



Lòng Cố Y Y đau nhói, khóe mắt ầng ậc nước: “Nhưng huynh ấy cũng là biểu đệ của huynh, là máu mủ duy nhất của Tam cô mẫu. Ca, chúng ta đã thiếu nợ huynh ấy quá nhiều rồi, nếu làm như vậy có thể khiến huynh ấy thoải mái hơn một chút thì đừng nói là làm thiếp, cho dù làm nô tỳ, muội cũng không oán thán một lời.”



Cố Lăng lại chấn động.



Cố Y Y không quan tâm đến Cố Lăng nữa, nàng lại lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Toàn thúc, mau đi ngăn Bát tiểu thư lại.”



Toàn thúc hơi ngập ngừng nhìn Cố Lăng: “Công tử?”



Cố Lăng đau khổ nhắm hai mắt, gật đầu nhẹ đến mức không thể nhận ra.



Toàn thúc nhận lệnh, bóng dáng liền biến mất trước mặt hai huynh muội.



Nhìn thấy cảnh này, Cố Thu đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng.



“Y Y, muội như vậy khiến ca ca rất đau lòng.” Cố Lăng thương xót thì thào.



Cố Y Y ngoảnh đầu lại nhìn hắn, đôi mắt ngập nước: “Ca, một đời người rất dài, tiểu muội không biết nửa đời sau mình có sống trong hối hận đến cuối đời hay không, nhưng mà, tương lai sẽ ra sao, muội không rõ. Trái tim muội quá nhỏ bé, muội chỉ nhìn thấy được khát vọng trong lòng muội ngay lúc này mà thôi.”



“Ca ca, muội yêu và thương xót chính huynh ấy, không phải là Hoài vương gia xuất thân tôn quý, cũng không phải giá trị tồn tại của huynh ấy, mà chỉ vì huynh ấy là biểu ca đã tồn tại trong trái tim muội từ rất lâu rồi. Muội muốn ở bên cạnh huynh ấy, cho dù huynh ấy thành hay bại, sống hay chết, muội cũng chỉ mong được trải qua tất cả với huynh ấy. Đây không phải là hoàn thành giấc mơ của huynh ấy, mà là hoàn thành giấc mơ của muội.”



Mặt Cố Lăng hơi thay đổi: “Cho dù vương gia không hề để ý đến tấm chân tình của muội, thậm chí trong lòng người còn không vui, còn không muốn trân trọng cơ duyên này thì muội cũng vẫn kiên quyết lựa chọn con đường này sao?”



Cố Y Y gật đầu, nước mắt tuôn trào nhưng vẫn vô cùng kiên quyết: “Vâng.”