Phượng Kinh Thiên

Chương 366 : Tiệc rượu nhỏ dưới ánh nến

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Không gian trong phòng được bố trí khá thanh nhã, tiếng đàn reo vang réo rắt, tuy rằng du dương trầm bổng êm tai, nhưng khi lắng nghe kĩ hơn lại không khó để phát hiện ra con tim đang chơi vơi, ngẩn ngơ của người đánh đàn.



Lâm phu nhân dừng bước ở bên ngoài, yên lặng lắng nghe một lúc.



“Phu nhân, bên ngoài rét vô cùng, xin người đừng để bị nhiễm lạnh.” Thị nữ thân cận nhất của Lâm1phu nhân nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở bà.



Lâm phu nhân khi ấy mới chợt hồi thần, bà nhận lấy cặp lồng đựng thức ăn mà nữ tì dâng lên, sau đó tiến vào bên trong.



“Phu nhân.” Lâm Doanh Doanh đứng dậy nghênh tiếp.



Lâm phu nhân đích thân múc ra một bát canh nhân sâm, dịu dàng nói: “Nương đã dặn má Trần nấu canh sâm, nhân lúc hẵng còn nóng con mau ăn một chút đi.”



“Cảm ơn nương.” Lâm Doanh8Doanh nhận lấy bát canh sâm rồi húp một ngụm, mỉm cười đáp: “Canh má Trần làm lúc nào cũng rất vừa miệng.”



“Con thích như vậy, ngày nào nương cũng sẽ bảo má Trần nấu cho con ăn.”



Lâm Doanh Doanh đứng dậy phúc thân: “Đa tạ nương.”



“Nha đầu ngốc.” Lâm phu nhân đi đến đỡ nàng đến ngồi bên cạnh bà, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay của nàng: “Con chính là con gái của ta.”



“Nữ nhi biết nương rất yêu2thương nữ nhi, chỉ là...” Ánh mắt Lâm Doanh Doanh chợt u tối: “Nữ nhi bất tài.”



Lâm phu nhân nhìn nàng, than thở nói: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, con đã cố gắng hết sức rồi.” Hoàn cảnh sống từ bé đến giờ đã gò bó, trói buộc con bé, bây giờ qua chuyện của Sử Ngưng Tương cũng sẽ khiến nó hiểu ra, âu cũng là chuyện tốt.



Nhưng mà, ngày hôm nay bà đến đây, không phải vì chuyện của4Sử Ngưng Tương hay Đào Phi Vũ, mà là vì...



“Doanh Doanh, ngày mai, sẽ là ngày Hoài vương nạp thiếp.”



Đôi mắt Lâm Doanh Doanh khẽ động, mỉm cười đáp: “Nương, con biết mà.”



Lâm phu nhân thầm thở dài, Doanh Doanh nếu thật sự biết, khi nãy đánh đàn cũng sẽ không đến mức thất thần như thế rồi, cũng may mắn là Doanh Doanh còn rất bình tĩnh, nó biết được bản thân mình đang mong muốn điều gì?




“Đúng rồi? Ngươi thấy nàng ta thế nào?” Thần sắc Nguyên Lạc trở nên nghiêm túc.



Hạng Thanh Trần nghĩ cũng không cần nghĩ, buột miệng thốt lên: “Mâu thuẫn.”



Nguyên Lạc kinh ngạc nhìn nàng.



Hạng Thanh Trần híp mắt, chậm rãi đáp: “Không phải chính cũng chẳng phải tà, cũng vừa là chính vừa là tà, thâm sâu khó lường.”



“Ngươi có phải rất sợ nàng ta hay không?” Nguyên Lạc bất ngờ hỏi.



Hạng Thanh Trần ở trước mặt nàng, cũng không hề che giấu mà trả lời: “Phủ Hoài Vương, dưới sự kiểm soát của nàng ta, ta muốn khống chế Hoài vương, trước nhất cần phải bước qua được cửa ải của ả.” Thế nên bước tiếp theo, nàng cần làm rõ rốt cuộc giữa ả và Hoài vương tồn tại mối quan hệ như thế nào?



Sắc mặt Nguyên Lạc có chút thận trọng: “Ngươi nói, Nguyên Vô Ưu hoàn toàn đã khống chế phủ Hoài Vương rồi sao?”



Hạng Thanh Trần gật đầu: “Ít nhất theo ta thấy thì chính là như vậy.” Kì thực, quan sát cử chỉ giữa Nguyên Vô Ưu và Hoài vương, quả thực Hoài vương không có vẻ như là kẻ bị quản thúc, ngược lại còn nhìn giống như cha con thâm tình ấy chứ?



“Không lẽ...” Hoài vương phải chăng đã quy hàng trước Nguyên Hạo Thiên? Cuối cùng Nguyên Hạo Thiên cũng khống chế được mẫu thân của hắn rồi ư? Nếu như đúng là thế, Nguyên Vô Ưu cùng Hoài vương chính là con mồi mà Nguyên Hạo Thiên đưa ra để dẫn dụ bọn họ rơi vào bẫy, nàng bị Nguyên Vô Ưu lừa rồi sao? Thủ đoạn của Nguyên Hạo Thiên, hắn tỉ mỉ bày bố tất cả đại cục này cũng không hề kỳ lạ chút nào? Chỉ là... nàng không tin!



Nàng biết Nguyên Vô Ưu tuyệt đối sẽ không lừa nàng, bởi nàng sở hữu chút khả năng quan sát này. Nếu đã như vậy, bí mật chốn phủ Hoài Vương, nàng chỉ còn mỗi cách cùng Hạng Thanh Trần vào phủ, rồi sau đó nghiên cứu xem rằng rốt cuộc chỗ nào đã nảy sinh ra vấn đề.



“A Lạc.”



Nguyên Lạc nhìn qua Hạng Thanh Trần, thấy nàng ta chăm chú nhìn mình: “Chuyện gì?”



Ánh mắt Hạng Thanh Trần xuất hiện vài tia phức tạp, lại nghiêm túc bảo: “Ta bất chấp Hoài vương cuối cùng có bị Khánh Đế khống chế hay là hắn đang mang oán báo thù, nhưng căn bệnh chí mạng của hắn lại là sự thật. Về điểm này, các ngươi không được phép lơ là, cho nên, bất kì ai trong các ngươi cũng không được phép động thủ.”



Nguyên Lạc và nàng ta cùng nhìn nhau. Một khắc sau, nàng nở nụ cười lạnh lùng, chấp thuận đáp rằng: “Với vấn đề này bọn ta nhất định sẽ chú trọng.”



Hạng Thanh Trần gật đầu: “Khuya rồi, ta về phòng trước đây.”



Nguyên Lạc cũng gật đầu. Nhìn theo bóng dáng Hạng Thanh Trần rời đi, nàng lại quay đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, hai tay nàng tự ôm lấy chính mình, ngón trỏ gõ nhẹ lên bờ vai. Nàng thực sự không thể chờ đến khi vào được phủ Hoài Vương nữa, lòng hiếu kỳ cùng nghi hoặc của nàng thật sự đã bén rễ quá sâu. Hơn nữa, nàng đang cực kỳ hoài nghi, chỉ khi nghiên cứu sâu hơn nàng mới có thể tìm được lời giải đáp, hoặc là? Nàng buộc phải kiếm được cơ hội chính thức đối mặt trò chuyện cùng với Hoài vương và cả Nguyên Vô Ưu chăng?