Phượng Kinh Thiên

Chương 367 : Bình duệ tặng quà

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Ngày Hoài vương nạp thiếp đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các nhà quyền quý trong Kinh thành, cũng hết cách rồi, từ sau tiệc mừng thọ của Hoài vương thì dù họ muốn không quan tâm đến Hoài Vương Phủ cũng khó.



Mới sáng sớm, các thế1lực ở khắp nơi đã sai người dò la tin tức. Vì thế trên con đường nhất định phải đi qua để đến Hoài Vương Phủ có không ít ánh mắt hết sức cảnh giác dõi theo những người qua lại, bọn họ đang muốn xem xem có những8ai đã tặng quà mừng, đặng còn bẩm báo với chủ tử nhà mình trước tiên.



Nhưng điều khiến người ta há hốc mồm là, từ lúc trời hửng sáng cho đến khi mặt trời lên cao, trên con đường nhất định phải đi ngang để đến Hoài Vương Phủ2lại không thấy một bóng người nào, ngay cả Liêu công tử bình thường hay đến phủ thăm viếng cũng không xuất hiện.



Mà Hoài Vương Phủ lại càng bình thường đến mức khiến người ta nhịn không được mà nghi ngờ rằng, phải chăng mình đã nhớ nhầm ngày?4Hôm nay không phải là ngày Hoài vương nạp thiếp?



Những ai nhận được tin tức đều ngớ người ra, nhưng tin tức là từ trong cung truyền ra mà, hôm qua Nội Vụ Phủ còn phụng mệnh hoàng thượng tặng quà mừng nữa, làm sao có thể nhầm được?



Một vài người vẫn còn sợ mình nhớ nhầm, đặc biệt chạy đến Nội Vụ Phủ chứng thực một phen.



Nội Vụ Phủ cũng đã xác thực hôm nay là ngày Hoài Vương Phủ nạp thiếp.



Được thôi, nghĩ kỹ lại thì, không nhìn thấy sự xuất hiện của Cố đại nhân và Liêu công tử, thực ra cũng không kỳ lạ lắm.



Tuy không chỉ mình bọn họ, chỉ sợ là người của cả Kinh thành đều không thể hiểu nổi, tại sao Hoài vương không lấy Thất tiểu thư của Cố gia làm vương phi mà chỉ nạp nàng làm thiếp? Đây quả thực không hợp lẽ phải mà!



Nhưng nghĩ lại thì, đến cả hoàng thượng cũng không hỏi han hay ngó ngàng gì tới, thế nên bọn họ chỉ có thể tò mò như bị mèo cào trong lòng mà thôi, chứ đâu thể xông lên hỏi thẳng đúng không?



Dù sao cũng chẳng thấy Cố gia không đồng ý, cũng chẳng thấy Cố đại nhân bất mãn. Và cứ như vậy, chuyện này đã là chuyện riêng giữa Hoài vương và Cố gia rồi, người ngoài không tiện nhúng tay, càng không thể hỏi han được.



Cố gia ở Viễn Tây xa xôi ngàn dặm, nhưng Cố đại nhân đã được hoàng thượng ban thưởng phủ đệ ở Kinh thành, cũng xem như đã có nhà ở Kinh thành, Cố Thất tiểu thư do đường huynh Cố Lăng thu xếp xuất giá cũng không gì đáng trách.



Vừa nghĩ như vậy, hôm nay Cố đại nhân tất nhiên không thể xuất hiện ở Hoài Vương Phủ được, bởi hắn phải ở nhà đợi kiệu của Hoài Vương Phủ đến phủ đệ của hắn đón Cố Thất tiểu thư xuất giá chứ?



Nhưng Cố đại nhân không xuất hiện thì không có gì lạ, điều lạ là tại sao Liêu công tử cũng không sai người tặng quà mừng nhỉ?



Cho dù ngẫm lại thì, Nhị công tử của Liêu gia không hiểu lễ nghĩa, chỉ thích làm bạn với xác chết, hắn không nghĩ đến những chuyện này, nhưng không có khả năng Liêu phu nhân cũng không nghĩ đến chứ?



Tuy Hoài Vương Phủ không đưa thiệp mời, bọn họ cũng còn e ngại uy lực của Vô Ưu công chúa, nên không ai dám không mời mà tự đến chúc mừng, thế nhưng, việc sai quản gia hay người hầu tặng quà là chuyện tất nhiên, cũng là nhất định phải làm mà!
Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Nguyên Vô Ưu còn chưa kịp nói xong, Đào Dao đã quỳ dưới đất, sắc mặt ngưng trọng cùng nghiêm túc trước đây chưa từng có: “Thuộc hạ từng có một chuyện chưa bẩm báo rõ với vương gia, xin vương gia trách tội.”



Hoài vương khẽ chau mày.



Đào Dao nằm rạp xuống đất: “Năm xưa vương gia nản lòng thoái chí, thuộc hạ chỉ có thể tự mình điều động U Ảnh thu thập tình báo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”



Lưu Thị độc tài, nắm giữ quyền thế cao hơn cả vua, có thể nói là một tay che cả thiên hạ. Ông đã phái một U Ảnh lẻn vào Lưu Thị để thu thập hướng đi và chứng cứ phạm tội của gia tộc này. Chỉ là không đợi bọn họ gặt hái được gì, thì Lưu Thị đã bị nhổ cỏ tận gốc.



Mà từ khi Lưu Thị diệt tộc, tên U Ảnh mà ông phái đi cũng mất tích. Ông vốn tưởng rằng là trong lúc chém giết tàn dư của Lưu Thị, hoàng đế thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một người, nên tên U Ảnh kia không thể thoát thân.



Sau này, đợi đến khi thế cuộc hỗn loạn đẫm máu hơi lắng xuống, ông lại sai người điều tra chuyện này, nhưng không có bất cứ kết quả nào. Lúc đó, ông đã có dự cảm rằng có lẽ tấm lệnh bài này đã rơi vào tay của Bình quốc công.



Ông cho người giám sát toàn bộ Bình Quốc Công Phủ gần một năm cũng không phát hiện điểm khả nghi nào, nên chuyện này cứ thế mà bị bỏ quên.



“Bây giờ nghĩ lại, thuộc hạ mới biết được, hóa ra không phải rơi vào tay Bình quốc công, mà là rơi vào tay của Bình Duệ. Sau khi Lưu Thị... diệt tộc, Bình Tam công tử rời khỏi Kinh thành, chuyện đã qua bảy năm mới gặp lại Bình Tam công tử, hắn một bước trở thành thống lĩnh của cấm vệ quân, thuộc hạ mới cảm thấy không thích hợp, lại sai người đi điều tra chuyện của hắn một lần nữa, phát hiện năm năm đầu tiên hắn hầu như không có một chút tung tích, cho đến hai năm trước mới từng lộ mặt ở Ký Đông.”



Đôi mắt Nguyên Vô Ưu hiện lên tia sáng khác thường: “Nói như vậy... Lưu Thị diệt tộc năm ấy, là hắn giúp đỡ Bình quốc công hoàn thành mệnh lệnh của hoàng thượng?” Nếu không thì hắn cũng sẽ không được Nguyên Hạo Thiên nhìn trúng, trở thành thân tín đứng đầu được coi trọng nhất.



Sóng mắt của Hoài vương khẽ rung động, có chút lo lắng nhìn về phía nàng, thấy nàng cũng không quá mức đau thương nên mới yên lòng.



Đào Dao lấy ra một quyển sổ từ trong ngực: “Đây là một vài chuyện Bình Duệ đã tham dự ở Ký Đông trong hai năm nay.”



Hoài vương nhận lấy rồi giở xem thật kỹ lưỡng, sau khi xem xong, trong mắt hắn cũng hiện lên vẻ khác thường: “Vô Ưu nói đúng, người thao túng trợ giúp Nguyên Hạo Thiên diệt trừ Lưu Thị thực sự không phải là Bình quốc công Bình Hữu Trị, mà là con trai thứ ba của ông ta Bình Duệ. Bảy năm trước là năm Lưu Thị diệt tộc, mà Nguyên Hạo Thiên đã trù tính diệt trừ Lưu Thị gần mười năm. Nói cách khác, với tuổi tác của Bình Duệ, rất có khả năng hắn đã tham dự vào chuyện này, nếu không thì Nguyên Hạo Thiên cũng sẽ không giao chuyện này cho Bình quốc công toàn quyền xử lý.”



Nguyên Vô Ưu nhận lấy quyển sổ Hoài vương đưa cho nàng, không nhanh không chậm lật xem, cho đến khi xem xong, nàng đều không lên tiếng.



Hoài vương nhíu mày: “Nếu quả thật như thế, vậy thì Bình Duệ này... vô cùng thông minh, thủ đoạn càng phi phàm, cũng khó trách hắn là thân tín đứng đầu mà Nguyên Hạo Thiên coi trọng nhất.” Tuy Hoài vương chưa từng gặp Bình Duệ, nhưng từ tư liệu mà Tiểu Đào Tử dâng lên, người này, không dễ đối phó.



Nguyên Vô Ưu khẽ híp mắt lại, Bình Duệ...