Phượng Kinh Thiên

Chương 368 : Hiếp người quá đáng (1)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Vọng Giang Các, nhã gian.



Vũ Văn Tranh nhìn chằm chằm vào Bình Duệ ngồi đối diện. Nghĩ tới thân phận của hắn ta, không thể không nói, trong lòng Vũ Văn Tranh hắn thực ra1vẫn có một chút bất ngờ. Lúc mới quen biết, hắn đã biết Bình Duệ là Tam công tử được Bình quốc công yêu thương nhất, nhưng lại không biết hắn là người quan trọng8với đương kim hoàng đế.



“Đã có duyên gặp gỡ Bình huynh đệ nhiều lần, nhưng lại có mắt mà không biết núi Thái Sơn, Vũ Văn thật hổ thẹn.”



Bình Duệ cười nhạt: “Vũ Văn huynh2chê cười rồi.”



Vũ Văn Tranh thu lại tia sáng trong mắt, nhấc tay nâng chén rượu: “Bình huynh đệ có thể đến gặp Vũ Văn, Vũ Văn cảm kích không ngừng, ly rượu này kính4Bình... tướng quân.”



Đối với sự cố ý dừng lại đôi chút của Vũ Văn Tranh, sắc mặt Bình Duệ vẫn ôn hòa như cũ, không một gợn sóng, nhưng giọng nói lại nhàn nhạt: “Bình mỗ tuy chỉ có duyên gặp mặt vài lần với Vũ Văn huynh, nhưng lúc nói chuyện, lại vẫn luôn có một cảm giác thỏa mãn. Lẽ nào đến nơi Kinh thành này, Bình Duệ vẫn như xưa, còn Vũ Văn huynh lẽ nào đã không còn là Vũ Văn huynh nữa?”



Nụ cười trên mặt Vũ Văn Tranh lại sâu thêm vài phần, không nói hai lời liền uống hết ly rượu trong tay, sau đó mới nói: “Bình huynh đệ nói rất đúng, là Vũ Văn Tranh ta thiển cận. Để tỏ ý xin lỗi, Vũ Văn bằng lòng tự phạt ba ly.”



Nói xong, cũng không đợi Bình Duệ trả lời, Vũ Văn Tranh liền tự phạt rượu.



Bình Duệ từ đầu đến cuối vẫn đều tỏ ý thản nhiên, tuy rằng gương mặt ôn hòa và khóe môi mỉm cười, nhưng đó chỉ là nửa con mắt, nửa còn lại là sự thâm trầm.



Vũ Văn Tranh đang âm thầm quan sát Bình Duệ, bỗng cúi đầu che giấu một tia sáng lóe lên trong mắt, nâng ly rượu cuối cùng lên uống cạn một hơi.



Giao tiếp giữa những người thông minh không cần quá rõ ràng!




Bình Duệ tuy cười nhưng không nói, từ gương mặt hắn không thể nhìn ra là hắn đồng ý hay không đồng ý.



Vũ Văn Tranh cũng không quan tâm là hắn đồng ý hay không, chỉ là im lặng một lát, sau đó nâng mắt nhìn hắn, tựa như áy náy nói: “Lần này Vũ Văn lên Kinh, quả thực là muốn mượn thế lực của phủ Bình Quốc Công, nhưng bây giờ đó không phải là thứ mà Vũ Văn có thể với tới. Có điều, tuy rằng là nói như vậy, Vũ Văn vẫn nợ Bình huynh đệ một câu xin lỗi, thực là rất xin lỗi, vẫn mong Bình huynh đệ rộng lượng bỏ qua cho.”



Bình Duệ nhướng mày: “Mượn?”



Vũ Văn Tranh khẽ cười: “Đương nhiên là mượn.”



Hai người nói chuyện như là thưởng thức, cũng như là đang thi đấu, như là không ai nhường ai, tia lửa vô hình bắn ra khắp nơi, sắc mặt hai tùy tùng phía sau đều trầm lặng.



Khóe miệng Vũ Văn Tranh mỉm cười, nhưng ý cười không đạt đến ánh mắt, đôi đồng tử đen láy âm u như một miệng giếng cổ.



“Vũ Văn khiến ta có chút bất ngờ.” Trên gương mặt bình lặng của Bình Duệ lộ ra một nụ cười nhạt, khoảnh khắc ấy, sự tranh đấu vừa mới mở ra giữa hai người đã biến mất không dấu vết.



Ánh mắt Vũ Văn Tranh khẽ động, sau đó đứng dậy, chắp tay với Bình Duệ: “Tướng quân vẫn không nhường khiến Vũ Văn bất ngờ.” Nếu như Bình Duệ đến một chút sự tha thứ này cũng không có, thì việc làm ăn này cũng xem như bỏ đi rồi.



Bình Duệ phất phất tay với hắn, ung dung tự tại: “Ngồi.”



Vũ Văn Tranh ngồi xuống, âm thầm cúi mắt, âm thầm nắm chặt tay. Từ khoảnh khắc khi nãy, Bình Duệ gọi hắn là Vũ Văn mà không phải là Vũ Văn huynh, thân phận của bọn họ đều đã định rồi. Tuy là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng bởi vì thân phận có hạn, hắn vĩnh viễn là kẻ cúi đầu. Cho dù trên bề mặt, hắn thắng rồi, nhưng trên thực tế thì hắn thua, thua cho thân phận, thua cho địa vị. Hắn không phục!