Phượng Kinh Thiên

Chương 369 : Hiếp người quá đáng (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


“Hôm nay gặp lại Vũ Văn, Bình mỗ mới tỉnh ngộ nhớ lại vì sao hôm ấy khi gặp Lâm đại nhân, vì sao rõ ràng Bình mỗ chưa từng gặp nhưng lại có cảm giác như đã từng quen biết. Tuy nhiên, Lâm đại nhân và Vũ Văn chung quy vẫn có vài thứ không giống nhau. Bây giờ nhìn lại, thì ra là vì có nội1tình bên trong. Lâm lão phu nhân xuất thân từ danh gia vọng tộc, lời nói và việc làm đều mẫu mực khiến Lâm đại nhân có được sự kiêu ngạo và tôn quý mà chỉ các gia tộc mới có. Chẳng trách Vũ Văn lại từ tầng lớp giàu có muốn gia nhập vào tầng lớp cao quý, chỉ có điều, con đường này, phải tự mình8quyết định ổn thỏa mà thôi.”



Bình Duệ cười nói như hai người bạn thân đang trêu chọc nhau nhưng đôi mắt ôn hòa của hắn lại mang chút phong tình, trông hệt như yêu nghiệt.



Sắc mặt Vũ Văn Tranh lạnh lùng. Rõ ràng biết Bình Duệ cố ý nhưng trong lòng hắn vẫn không nhịn được mà bắt đầu quay cuồng.



Thật ra hắn không thích Lâm Duy Đường,2hắn tin rằng Lâm Duy Đường cũng nghĩ như vậy về hắn, bởi vì quả thật bọn họ quá giống nhau. Hai người đứng đối diện nhau cứ như đang soi gương vậy. Trong đôi mắt hai người đều không thể che giấu cảm giác không cam tâm, bị khuất phục trước người khác nhưng vì chưa sửa lại xuất thân nên không thể không hạ thấp tư4thái mà bất lực và tự căm ghét bản thân.



Đánh người không đánh mặt, mắng người không vạt khuyết điểm, nhưng lúc này Bình Duệ lại đánh vào mặt của hắn, đâm vào điểm yếu của hắn, nỗi đau của hắn, nhưng hắn buộc phải nhẫn nhịn.



Đây chính là khoảng cách cao thấp giữa hắn và Bình Duệ ngay lúc này.



Bình Duệ đứng dậy, ống tay áo rộng rãi hơi phất lên, động tác nhẹ nhàng ung dung, tư thái tự nhiên ung dung nhưng toát ra sự ngạo mạn vô hình, hiên ngang vô hình, bởi vì hắn đi rồi, không nói một lời mà đi mất. Hắn biết, đối với sự tự cao và tự phụ của Vũ Văn Tranh mà nói, đây mới chính là sự giày vò chân chính.



Thật ức hiếp người quá đáng! Sắc mặt Vũ Văn Tranh trở nên u ám nhưng hắn vẫn đứng dậy chắp tay cúi đầu đưa tiễn.



Xóa đi chút giao tình hời hợt trước đây, giữa hai người bọn họ hiện tại không hề có hai chữ “giao tình”, tất cả chỉ có lợi ích mà thôi.



Hắn cũng phải đối mặt với tính cách có thù tất báo và bản chất trở mặt vô tình dưới vẻ ngoài ôn hòa bất phàm của Bình Duệ.



“Công tử, Bình tướng quân đã đi rồi.”



Tùy tùng phía sau nhỏ giọng nhắc nhở. Vũ Văn Tranh chậm rãi ngẩng đầu, trong miệng có chút cay đắng, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hung ác.



Tôn chỉ của Vũ Văn Tranh hắn, ngoại trừ không từ thủ đoạn, hung ác tàn nhẫn mà kẻ làm đại sự cần phải có ra, còn có thêm một câu: co được duỗi được!



Bình Duệ rời Vọng Giang Các về tướng quân phủ của mình. Đứng dưới mái hiên, hắn híp mắt nhìn trời cao.



Hôm nay có mặt trời ló dạng nhưng vô cùng âm u, không hề ấm áp chút nào. Một cơn gió buốt thổi thốc vào mặt, thổi bay cả quần áo xa hoa trên người Bình Duệ, ống tay áo bay bay khiến hắn thêm vài phần khí chất phiêu dật lạnh lẽo.



“Dùng Vũ Văn Tranh đi.”
“Thanh Vân, Y Y yêu vương gia, nhưng vương gia lại không yêu nàng, đây mới chính là nguyên nhân khiến ta không thể yên tâm và cảm thấy bất lực.”



Liêu Thanh Vân nhìn hàng lông mày nhíu chặt và đôi mắt lo lắng bất lực của Cố Lăng, hắn mấp máy môi muốn nói điều gì đó nhưng lại cảm thấy cho dù mình có nói gì thì cũng không nên. Hắn chỉ đành tiếp tục im lặng.



Trên con đường buộc phải đi qua để đến Hoài Vương Phủ, dưới sự nghển cổ ngóng chờ của rất nhiều người, giờ phút ánh mặt trời sắp xuống núi buổi hoàng hôn, rốt cuộc hai chiếc kiệu trước sau cũng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, chỉ cách nhau vài trượng mà thôi.



Hai người dẫn đường của hai chiếc kiệu lần lượt là thái giám quản sự của Hoài Vương Phủ. Bọn họ rất ăn ý bước chân nhịp nhàng. Hai cái kiệu một trước một sau cũng dần đi lên song song với nhau.



Hai hàng người ngựa không hề nhập lại thành một mà chỉ đi song song, không thổi nhạc tưng bừng, không có nô tỳ tùy tùng rồng rắn, hoàn toàn chỉ thực hiện theo nghi lễ nạp thiếp.



Nếu không phải các thái giám cung nữ đi theo mặc quần áo tươi sáng, màu sắc hai chiếc kiệu kia tuy hơi tối nhưng chất liệu lại tinh tế, có hoa văn phú quý in chìm thì không ai nghĩ đây lại là nạp thiếp, người ta còn tưởng là tiểu thư nhà quan lại quyền quý nào vừa đi chơi về nữa.



Hoài Vương Phủ, cửa chính đóng chặt, duy chỉ có hai cửa ngách hai bên là mở ra.



Không có người nào khác, chỉ có Tiểu Cao Tử và Tiểu Hoa Tử hai người lần lượt đứng ở hai bên, mỗi người đều xách một cái đèn lồng, tất cả còn lại vẫn giống Hoài Vương Phủ ngày thường, nói theo cách của Nguyên Vô Ưu chính là, có lấy kính lúp ra soi cũng không thể thấy chút không khí vui mừng nào.



Nguyên Lạc đi bên kiệu của Hạng Thanh Trần, lặng lẽ đưa mắt đánh giá Hoài Vương Phủ, người rộng lượng như nàng cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho bừng bừng lửa giận.



Thật ức hiếp người quá đáng!



Thanh Trần quá thiệt thòi rồi, may mà A Mộ không ở đây, nếu không nhìn thấy Thanh Trần bị lăng nhục như vậy, hắn nhất định sẽ đau khổ đến phát điên.



Đợi lát nữa Thanh Trần trông thấy, không biết nàng sẽ có suy nghĩ như thế nào nữa?



Với tính cách bình thường của Thanh Trần, Thanh Trần tuyệt đối sẽ dùng một mồi lửa thiêu hết Hoài Vương Phủ rồi lột da Hoài vương ra, nhưng bây giờ... Nguyên Lạc Nhi nhíu mày. Ngay cả làm thiếp mà Thanh Trần cũng đồng ý sao?



Bất kể thế nào đi nữa, lòng nàng vẫn mong Thanh Trần sẽ hối hận mà quay đầu. Những gì trông thấy hôm nay khiến nàng biết được, con đường Hoài Vương Phủ này, Thanh Trần không dễ đi chút nào.



“Hạ kiệu.”