Phượng Kinh Thiên

Chương 372 : Tự dựa vào bản lĩnh (1)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Phòng khách trong sân viện rất ấm áp, hai huynh muội sau khi đi vào, đều dừng bước chân lại.



Đèn lồng kề sát nhau sáng trưng, lò sưởi đồng xanh họa tiết hoa và chim, gỗ trầm hương khắc thành bình phong bách bệnh, bình hình bát huyền lò sưởi vàng, trong bình cắm một vài gốc mai nở rộ, mỗi một vật phẩm trong phòng này đều xa xỉ vô cùng.



Phòng khách không quá lớn, rõ1ràng, cũng rất ít khi có khách đến, trừ một cái giường gỗ tử đàn khắc hình long phượng bay lên, chỉ có hai chiếc ghế cùng chất liệu.



Mà ánh mắt của hai huynh muội cũng trực tiếp rơi trên người của vị nằm trên chiếc giường kia.



Đó là một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú nhưng sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ bệnh tật. Người này đang nghiêng người dựa vào tấm8đệm gấm màu vàng phía sau lưng, quần áo gấm vóc, tóc đen ngọc quan, dáng vẻ nho nhã, sắc mặt thản nhiên, trên đầu gối đắp một cái chăn gấm thêu chỉ vàng.



Một đôi mắt lạnh lùng nhìn họ.



Nguyên Lạc có chút hiểu được tại sao Thanh Trần lại bị hắn hấp dẫn. Nam tử trước mắt này đem lại cho người khác một cảm giác lạnh lẽo, không phải là kiểu lạnh lẽo đến thấu2xương tủy vào mùa đông, nhưng cũng không phải là kiểu ấm áp như gió mùa xuân.



Kiểu lạnh lùng, đạm mạc này kết hợp với tướng mạo tuấn tú, khí chất cao quý, ốm yếu khiến người khác vừa thấy đã thương, đối với phụ nữ mà nói, lực sát thương rất lớn, khó trách Thanh Trần lại động lòng.



Hoài vương liếc qua hai người, nhàn nhạt hỏi: “Các ngươi là ai?”



Nguyên Lạc thầm nghĩ, giọng nói4cũng giống như con người hắn vậy, lành lạnh, nhàn nhạt, vô cùng êm tai.



“Nguyên Lạc bái kiến Thập vương thúc.” Nguyên Lạc hạ mắt cúi đầu, cung kính hành lễ.



Hoài vương không bất ngờ, chỉ nhìn nàng một cái. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt mang mặt nạ bạc và bộ quần áo màu bạc trên người Nguyên Mộ, cuối cùng nhìn chằm chằm hắn, âm thầm lộ ra một đôi mắt tức giận, khẽ híp mắt nói: “Tết Nguyên tiêu hai năm trước, là ngươi hành thích Vô Ưu?”



Nguyên Mộ nghi ngờ nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Đúng vậy.”



Nguyên Lạc nhẹ giọng nhắc nhở: “Đại ca.”
Hoài vương nhất thời vẫn chưa hiểu ra.



Khóe môi Nguyên Vô Ưu khẽ nhướng lên, nghịch ngợm mà trêu ghẹo: “Cháu trai yêu người phụ nữ yêu mình, phụ vương đại nhân, trong lòng người thật sự không có một chút cảm giác tự hào nào sao?”



Khóe miệng Hoài vương co rút lại, không nói gì mà trừng mắt nhìn nàng.



Tiểu Lý Tử vạch đen đầy đầu cũng không nói nên lời mà mở to mắt nhìn Vô Ưu công chúa. Nếu như không phải hắn đã hiểu rõ đây là cách giao tiếp giữa Hoài vương và nàng, hắn cũng sẽ nghi ngờ rằng công chúa đang chê cười vương gia.



Nguyên Vô Ưu khẽ cười vui vẻ, chắp hai tay lại thành quyền huơ huơ trước mặt hắn: “Ngủ ngon, phụ vương đại nhân.”



“Vương...” Tiểu Lý Tử vừa cất giọng lên, nhưng chữ vương còn chưa phát âm xong liền bị nghẹn lại trong cổ họng, hít thở căng thẳng, bởi vì trong lúc hắn vô ý ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trong ánh mắt vương gia lúc tiễn Vô Ưu công chúa chợt lóe lên sự cưng chiều và dịu dàng.







Ngày duy nhất trong một năm có thể vào cung gặp thái phi đã đến, mà đây cũng là điềm báo cho năm Khánh Đế thứ mười bảy sắp không còn bao nhiêu ngày nữa.



So với năm ngoái, mùa đông năm nay ấm áp hơn một chút, cũng sắp gần đến cuối mùa đông rồi, nhưng cũng chỉ rơi một hai lần tuyết mà thôi. Hôm nay lại là một ngày thời tiết đẹp, cho dù khí lạnh thấu xương, nhưng mặt trời cũng đã xuất hiện. Một tầng ánh sáng ấm áp nhuộm lên một lớp ánh sáng lấp lánh cho vạn vật.



Một cỗ kiệu hoa lệ xuất phát từ trong Hoài Vương Phủ đi đến cửa Đông của hoàng cung. Thi Tề dẫn theo bốn vị thái giám cùng một cỗ kiệu hoa lệ đang đứng chờ ở đó.



“Tham kiến vương gia.”



Tiểu Lý Tử vén màn kiệu lên, dìu Hoài vương ra ngoài.



“Thi công công đứng dậy đi.” Hoài vương nhẹ ho một tiếng, đưa tay ra như muốn đỡ.