Phượng Kinh Thiên
Chương 373 : Tự dựa vào bản lĩnh (2)
Ngày đăng: 13:58 30/04/20
Thi Tề khom mình: “Mời vương gia.”
“Cảm tạ Thi công công.”
Thi Tề không dám nhận: “Vương gia khách sáo rồi.” Nay tình thế đã khác xưa rồi. Ngay từ một tháng trước, Kỷ Vụ Phủ còn chưa nhận được tấu thư Hoài vương1trình lên đã vội nhắc nhở người dưới trướng của ông ta.
Đưa mắt nhìn theo chiếc kiệu đi về phía Nhân Lãnh Cung khuất hẳn, Thi Tề mới dẫn người rời đi.
…
Nhân Lãnh Cung, Quy Phật Điện.
Tiếng mõ nhịp nhàng không hề dừng8lại vì Hoài vương. Cố thái phi khép hờ mắt chuyên tâm gõ mõ.
Hoài vương nhấc vạt áo quỳ xuống sau lưng bà: “Nhi thần bái kiến nương.”
Cây mõ trong tay Cố thái phi hơi ngừng lại một chút rồi lại trở lại2như bình thường, tiếp tục gõ tiếp.
Hoài vương quỳ sụp dưới đất không động đậy.
Lan ma ma hơi lo lắng bước vào. Bà cũng biết tiểu thư tức giận khi tiểu vương gia làm khó Cố gia, càng tức giận tiểu vương gia4không chịu cưới chính phi, dù sao thì làm sao so sánh thê và thiếp với nhau được cơ chứ?
“Nương nương, hiếm lắm người mới gặp tiểu vương gia, người đừng giận dỗi tiểu vương gia nữa. Tiểu vương gia thân thể yếu ớt, người cũng đau lòng lắm đúng không?”
Lan ma ma nói xong thì tự mình đi lên đỡ Hoài vương đứng dậy: “Tiểu vương gia, người đứng lên đi, đừng để nương nương đau lòng.”
Hoài vương khẽ đẩy bàn tay đỡ hắn của Lan ma ma ra: “Một năm bản vương mới gặp mẫu phi được một lần, hành lễ với mẫu phi là chuyện đương nhiên rồi.”
“Nương nương...” Lan ma ma bất lực lên tiếng.
Cố thái phi không gõ mõ nữa, lạnh lùng hừ một tiếng, hỏi: “Hàm Nhi, con biết nương đang tức giận, vậy con có biết nương giận chuyện gì không?”
“Hài nhi biết, nương đang trách hài nhi không cưới vợ.”
Cố thái phi miễn cưỡng xoay người lại, vẻ mặt hơi giận dữ: “Thê và thiếp có thể so sánh với nhau sao? Con không nể mặt Cố gia mà nạp biểu muội con làm thiếp, nương cũng không trách con, bởi vì ta biết con trai ta làm vậy nhất định là có nguyên do. Thế nhưng, nương chỉ mong con sẽ cưới một người vợ, thậm chí cũng không ép con phải cưới con gái Cố gia, chẳng lẽ đến điều này mà con cũng không làm được hay sao?”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Hạng phu nhân đến gặp bản công chúa, chắc hẳn là vì bệnh tình của phụ vương?”
Hạng Thanh Trần gật đầu: “Thiếp thân đã phối thuốc xong rồi.”
Nguyên Vô Ưu cười mỉm: “Ngươi muốn bản công chúa làm thế nào?”
“Khuyên nhủ vương gia.”
“Hạng phu nhân cho rằng bản công chúa khuyên nhủ thì sẽ có hiệu quả sao?”
“Một câu của công chúa bằng mười câu của thiếp thân.”
“Hạng phu nhân đang tự xem thường chính mình sao?”
“Không, thiếp thân đang muốn đi đường tắt.”
“Nếu bản công chúa ta không muốn khuyên nhủ thì sao?”
Hạng Thanh Trần yên lặng nhìn thẳng vào nàng: “Ba chữ “Hạng Thanh Trần” không phải là hư danh trên giang hồ, nếu thiếp thân cương quyết muốn lấy, mặc dù hơi khó một chút, nhưng cũng không phải là không thể làm được.”
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Nhưng ngươi tạm thời không muốn cưỡng chế lấy đi, bởi vì ngươi là Hạng Thanh Trần.”’
Hạng Thanh Trần hơi ngây người, lát sau, nàng cười rộ lên rất xinh đẹp: “Công chúa là diệu nhân, Thanh Trần bái phục.”
Nguyên Vô Ưu đùa giỡn chiếc chén bạch ngọc Hòa Điền trên bàn, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Bản công chúa cho ngươi thời gian ba tháng. Trong ba tháng này, tuyệt đối không cho phép hạ thuốc, dùng ám chiêu, cưỡng chế, các ngươi phải tự dựa vào năng lực của mình để lay chuyển phụ vương.”
“Các ngươi?” Hạng Thanh Trần nhướng mày. Ý là bao gồm cả Cố Y Y.
Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Đương nhiên.”
“Nếu trong ba tháng này, chúng ta không thành công, hoặc làm trái với điều kiện của công chúa thì sao?” Hạng Thanh Trần híp mắt.
Nguyên Vô Ưu hơi nghiêng người nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, nói rõ từng câu từng chữ: “Tin ta đi, các ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.”