Phượng Kinh Thiên

Chương 378 : Thi thố kì nghệ (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Cố An An khẽ hậm hực, kiêu ngạo tránh né người huynh trưởng bỗng xuất hiện suy nghĩ điên rồ muốn xoa đầu mình. Khoé mắt nàng không kiềm được mà lướt đến Nguyên Vô Ưu, khi nhìn thấy trong mắt công chúa tỏ rõ sự khen ngợi, thắt lưng An An ngay lập tức vô thức thẳng tắp, đôi mắt sáng lấp lánh.



Cố Lăng hoàn toàn không hề1bỏ qua động tác nhỏ kia của nàng. Tâm tư như có như không của muội muội mình dành cho Nguyên Vô Ưu, hắn làm sao lại có thể không thấu hiểu được.



Người mà An An kính trọng nhất cùng thân cận nhất từ bé đến nay không ai khác chính là Y Y, kế đến mới là bản thân hắn. Nhưng kể từ khi Y Y vì tình8mà tự huỷ diệt con đường sau này, nha đầu này quả thực đã nhận lấy không ít kích động mà trở nên trưởng thành không ít, nhìn nhận mọi việc cũng ngày càng lạnh lùng thành thục hơn rất nhiều. Việc này đã khiến hắn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng đồng thời, nỗi sầu lo trong lòng hắn cũng trỗi dậy triền miên không2ngớt.



Cũng không biết rằng sau khi nàng đến phủ Hoài Vương, Y Y đã nói điều gì với nàng?



An An kể từ ấy bỗng nhiên cực kỳ nảy sinh lòng hiếu kì về Nguyên Vô Ưu. Nàng càng quấn lấy hắn hơn với mục đích nghe ngóng những câu chuyện về công chúa.



Khi ấy tại lầu một, có một người đang có ý nghĩ muốn tìm cách nào đó4có thể giải vây, nhằm đoạt được tư cách qua vòng.



“Vũ Văn Tranh Vũ công tử được thông qua.”



Đây cũng chính là vị khách đầu tiên ở lầu một được thông qua. Ánh mắt của tất cả mọi người đang ở đại sảnh lớn lầu một đều nhất loạt lướt qua, nhưng chỉ nhìn thấy được một người đàn ông vận cẩm y đang ngồi trước một chiếc bàn đặt ở hướng Tây, hắn mỉm cười nhìn về phía mọi người hồi lễ.



Cố An An cũng ló đầu ra nhìn một cái, lên tiếng nói: “Ca, Liêu đại ca này, hai người cũng đừng ngồi không ở đấy nữa, hồi đầu tiên đã có nhiều người bước vào vòng hai như thế rồi kìa, đừng mang bộ mặt lanh tanh kia rồi chỉ đứng một bên quan sát, mau lên tiếng giúp muội đi, nhiều hơn một người cũng chính là nhiều hơn một tia hy vọng, muội đang quyết tâm chiến thắng được tặng vật này.”



Liêu Thanh Vân rũ mắt nói: “Chung vui một chút cũng chẳng hại đến ai.” Không thể nói hắn không chút động tâm gì với tặng vật vô giá kia, nhưng thứ khiến hắn động tâm hơn chính là ý nghĩ muốn tước đoạt ánh nhìn của nàng ấy lâu hơn một chút.



“Thế cờ thứ ba, chiến thuật tứ tam điêu luyện, Liêu Thanh Vân dĩ hắc phi bạch, nhất phi xung mục, trấn vĩ xung thủ.”*



(*) Phi, xung, trấn: là những thủ thuật chơi cờ.



“Hay lắm!”



“Nhất phi xung mục, trấn vĩ xung thủ, Liêu công tử thật quá tài giỏi.”



Lầu dưới không biết người nào không kiềm chế được tâm tình mà lên tiếng ca tụng.



Khuôn mặt thiếu niên mặc y phục đen mang theo ý cười rõ rệt, hướng phía Tiền chưởng quỹ gật đầu. Giọng nói Tiền chưởng quỹ lại một lần nữa vang lên: “Liêu Thanh Vân, Liêu công tử đã được thông qua.”



Cố Lăng nhịn không được vỗ lên vai Liêu Thanh Vân, vui vẻ cười nói: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, đã phải nhìn bằng cặp mắt khác, Liêu Thanh Vân kỳ nghệ cao siêu, đợi ngày nào đó chúng ta lại cùng nhau so tài cao thấp.”



Liêu Thanh Vân khẽ thở dài. Hắn có chút thẹn thùng, khả năng chơi cờ của hắn thì Cố Lăng đã nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể giải vây bất quá chỉ là sự may mắn ngẫu nhiên.




“Đúng vậy, mau nói đi.”



Tiền chưởng quỹ thở phào một hơi nhẹ nhõm, hướng phía đám người cung kính chắp tay đáp: “Hiệp hai so tài tính toán.”



Lời kia vừa mới thốt ra, ai ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, đôi mắt tràn ngập kinh ngạc, không một ai lên tiếng.



Mà vào thời điểm ấy, những người ở lầu hai cũng có những biểu hiện bất ngờ với những mức độ khác nhau.



“Tính toán á?” Cố An An xém chút đã phun một ngụm trà ra ngoài, khiến nàng bị sặc ho không ngừng.



Nét mặt của Liêu Thanh Vân có chút động, Cố Lăng hơi cau mày, hai người đều đồng loạt không kiềm được nhìn về hướng Nguyên Vô Ưu, lại thấy nàng nở nụ cười thấp giọng nói: “Thật thú vị.”



Bởi vì nhìn thấy nàng như thế, sự lay động nơi đáy mắt hai người vừa nãy đã trở nên tĩnh lặng không ngờ, bình tĩnh vững vàng.



Nhưng Cố An An lại vẫn không thể nào tin được mà trợn mắt: “Tính toán? Thế mà lại phải thi tính toán, hắn vì sao lại không đi so cầm kỳ thi hoạ cơ chứ? Thơ từ ca phú cũng được mà, không được nữa thì so võ công đi, ta cũng không sợ đâu, vậy mà lại... cứ khăng khăng phải tính toán, ông trời muốn giết ta đây mà!”



Cố Lăng cười dịu dàng: “Đã được dạy bảo rồi, xem muội lần sau còn dám nói lời ngông cuồng nữa không, vậy mà lại bảo nhất định quyết tâm chiến thắng.”



Cố An An uỷ khuất rầu rĩ trừng mắt với hắn: “Muội còn không phải bởi vì có ca ở đây hay sao, ca như vậy có đáng làm huynh trưởng của muội không vậy, thấy muội muội gặp hoạ mà nỡ lòng vui vẻ vậy sao?”



Cố Lăng lặng lẽ lắc đầu.



Cố An An bi ai hừm một tiếng, tiến lên nắm tay áo Cố Lăng, hết lắc sang trái rồi lại lắc qua phải: “Ca ca, ca ca ơi...”



“Muội...” Cố Lăng không biết phải làm sao, nghiêm mặt nhẹ giọng trách móc nàng: “Có công chúa ở đây, không được vô ý vô tứ.”



“Chính là vì An An biết rõ công chúa không phải người hà khắc với người khác, nên mới dám ở trước mặt công chúa mà nói mấy lời ngông cuồng kia. Công chúa điện hạ sẽ không trách phạt An An đâu, có đúng hay không?” Cố An An nhìn Nguyên Vô Ưu, nở nụ cười ngọt ngào hỏi nàng.



Nhìn thấy sự tinh anh cùng một chút tin cậy của tiểu cô nương sỡ hữu tính cách khảng khái, dũng cảm nhưng lại được khéo léo ẩn giấu dưới một khuôn mặt ngây thơ xinh đẹp, thuần khiết, sắc mặt Nguyên Vô Ưu lộ ra chút ấm áp mềm mại, nhẹ giọng trả lời: “Đương nhiên rồi.”



Cố An An luôn biết kiểm soát tâm tư một cách chừng mực cực kì tốt, bởi thế nên dù biết nàng ta có tâm cơ, tâm kế cũng không thể khiến nàng phải chán ghét.



Hơn nữa ở một số phía cạnh nào đó mà nói, nàng đã ném cho nàng ta một trái đào, đối với nàng, là một chuyện tốt chứ chẳng phải chuyện xấu. Hiện tại, chuyện nàng cần làm chính là nuôi quân, nuôi quân ngàn ngày, sau đó mới có thể dùng trong một lúc.