Phượng Kinh Thiên

Chương 379 : Có thể sống được bao lâu? (1)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Ba thiếu niên mặc y phục màu xanh, tím và đen lại xuất hiện lần nữa, trên tay mỗi người giữ một đề thi bị niêm phong, họ cung kính đứng ở đó để cung cấp lựa chọn cho người tham gia cuộc thi.



Không ai biết được trong tay họ đang giữ đề thi gì?



Trước mặt bọn họ đều có một ống thăm được chế tác tinh xảo đẹp đẽ. Các thí sinh sẽ rút1thăm chọn đề thi tương ứng, sau đó mở đề thi ra, chỉ cần trả lời đúng, tất nhiên sẽ được bước vào vòng thứ ba.



Mà lần này, các khách quý tham dự cần phải tự mình chọn đề và đưa ra đáp án ngay tại chỗ.



Quy tắc này gần như ngăn chặn mọi hành vi lừa đảo. Đây mới là so tài chân chính. Sau khi những người đã dừng bước ở vòng một8nghe xong quy tắc của vòng hai, trong lòng tất cả mọi người đều bỗng trở nên thoải mái, một chút ghen tỵ và ước ao cuối cùng cũng tan thành mây khói.



Tính toán suy diễn, cũng coi như là thuật tính nhẩm, từ trời cao đến đất thấp, tiến thoái công thủ, không gì không làm được, là văn của trời!



Cũng được gọi là thiên văn, tất nhiên không phải chuyện người bình thường2có thể hiểu thấu được, hơn nữa những người có thiên phú dị bẩm sẽ nhiều hơn những người lớn lên mới luyện tập. Từ xưa đến nay, trong thuật suy toán, nếu có một hai phần thiên phú, là có thể an cư lạc nghiệp, không lo chuyện cơm áo. Thiên phú được ba phần, nhất định sẽ nổi bật xuất chúng, không phải người bình thường. Thiên phú được bảy phần, văn làm4tể tướng, võ làm tướng quân, là nhân tài chỉ có thể tình cờ gặp chứ không thể cầu mong, mang lại hòa bình và ổn định cho quốc gia.



Thế nên, khi nghe Tiền chưởng quỹ tuyên bố cuộc thi ở vòng hai là suy toán, tuy mọi người đều hết sức ngạc nhiên, nhưng vừa nghĩ đến số tiền thưởng vô giá kia thì ai nấy đều im lặng.



Trên đời này sẽ không vô duyên vô cớ rớt xuống một đống vàng bạc châu báu đâu, đây là chuyện đến cả con nít cũng biết.
Nguyên Tích Trân gật đầu rồi đi đến trước mặt thiếu niên áo xanh, vươn tay lấy một que thăm.



“Tam công chúa chọn loại hình thứ nhất, bốc trúng đề bốn.” Thiếu niên áo xanh cung kính nói, sau đó mở niêm phong ra nhìn một lần rồi nói tiếp: “Thời gian quy định để trả lời là mười lăm phút.”



Mười lăm phút? Người ở bên dưới đầu tiên là sửng sốt, sau khi bừng tỉnh thì nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhau, những người ở xa xa còn thấp giọng khẽ bàn tán.



Nguyên Tích Trân hơi chau mày lại, mười lăm phút? Chứng tỏ đề này còn khó hơn đề của Vũ Văn Tranh lúc nãy?



Nàng đã xem đề thi của Vũ Văn Tranh, đến giờ nàng vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời. Mà dường như bản thân nàng cũng không may mắn lắm, tuy nhiều hơn nữa khắc, nhưng độ khó cũng không chỉ cao hơn gấp đôi đâu?



“Bắt đầu tính giờ.”



Lời của thiếu niên áo xanh khiến Nguyên Tích Trân run sợ. Nàng không dám lơ là nữa, lập tức mở đề thi ra xem kỹ, nhưng vừa nhìn, lòng của nàng chợt lạnh ngắt. Nguyên Linh Chi đứng cạnh Nguyên Tích Trân, vì tránh bị nghi ngờ nên không lại gần. Nàng lặng lẽ nhìn Nguyên Tích Trân, thầm mỉm cười trong lòng, xem ra Nguyên Tích Trân gặp phải đề khó rồi, nàng cũng đã xem đề thi lúc nãy của vị Vũ Văn công tử kia, nàng không biết người xưa ở đây tính toán như thế nào?



Nhưng theo nàng xem ra, đề mục tính theo công thức kia không hề khó, dù rằng là tính nhẩm, nhưng nàng chỉ cần năm phút là ra được đáp án rồi.