Phượng Kinh Thiên

Chương 384 : Gặp lại cố nhân (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Nói xong, hắn dẫn theo Nguyên Vô Ưu trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống.



Nam tử ngẩn ngơ như không nghe thấy, uyển chuyển từ lướt trên dây đàn, tiếng đàn vang lên êm tại tuyệt diệu.



“Công chúa.” Cố Lăng, Liêu Thanh Vân1nghĩ cũng không kịp nghĩ vội tung người đuổi theo, tất cả thị vệ cũng khẩn trương đuổi theo sau. Chu Thanh Sắc cũng không hề có ý đi về phía có ánh đèn trên đường, mà là hướng về phía con sông,8cuối cùng hắn dừng lại trên một chiếc thuyền hoa. Nhìn đám người vội vàng đuổi theo không ngớt, khóe mắt liếc một cái: “Chặn họ lại.”



“Vâng.” Phút chốc, hai bóng đen xuất hiện trong giây lát, cung kính nói. Trong thuyền hoa2được bố trí giống như Chu Thanh Sắc vậy, xa hoa trong âm thầm. Hai đầu thuyền hoa treo hoa đăng bay bay trong gió, ngọn đèn trong phòng cũng chiếu sáng chập chờn. Chu Thanh sắc cũng không bỏ người trong lòng4xuống, chỉ là cúi đầu nhìn xuống nàng, ánh mắt thâm trầm không rõ. Nguyên Vô Ưu cũng không giãy giụa nữa bởi nàng bị thương rất nặng. Bây giờ, nếu có buông nàng xuống thì nàng cũng đứng không vững. So với việc bò dưới chân hắn, vẫn là mặt đối mặt như vậy tốt hơn. “Không muốn nói gì sao?” Chu Thanh Sắc nhìn chằm chằm vào nàng, chầm chậm nói.



Nguyên Vô Ưu mỉm cười: “Sư phụ không muốn trị thương cho đồ đệ?” Chu Thanh Sắc đưa tay ra chạm vào mái tóc được búi hoa mỹ của nàng: “Đây mới là muội.” Không phải nam nhi, không phải là tăng nhân.



Nguyên Vô Ưu khẽ cúi mắt: “Có hay không có tóc, đều là muội.” Chu Thanh sắc thu tay lại, cúi mắt nhìn nàng, mập mờ nói: “Muội nói cũng đúng, có hay không có tóc, đều là muội.” Bên ngoài thuyền hoa truyền tới tiếng đánh nhau, sắc mặt Chu Thanh Sắc lạnh đi, đặt người trong lòng xuống giường, hai chân xếp bằng trị thương cho nàng. Gió đêm thổi, đèn chập chờn, tiếng đánh nhau bên ngoài càng ngày càng xa cách như kéo tơ, sau đó là một mảnh yên tĩnh. Đợi đến khi ánh trăng tròn dần thay đổi, bầu trời phía đông xuất hiện một tia sáng như màu bụng của cá bạc vậy, vậy là trời đã sáng rồi.



Nguyên Vô Ưu tỉnh lại từ trong cơn mê man. Nhìn thấy cảnh vật xa lạ, trong đầu hồi tưởng lại chuyện đêm qua, nàng nhẹ than một tiếng, nhịn không được đưa tay ra vuốt vuốt chân mày. “Tỉnh rồi?”



Nguyên Vô Ưu âm thầm nhìn lại, nhìn người tựa như xa lạ lại tựa như thân thuộc ngồi trước bàn, đang rất nhàn nhã nâng chén rượu.



Nguyên Vô Ưu ngồi dậy, thân thể ngoại trừ có chút yếu đuối ra, cơn đau nhức khắp người đã biến mất.



“Đa tạ Ninh đại ca.”



Động tác nâng chén rượu của Chu Thanh Sắc khẽ ngừng, lại làm như không có chuyện gì mà tiếp tục, chỉ nói: “Ta nên gọi muội là Lam Vân, hay là gọi muội là Vô Ưu?”



Nguyên Vô Ưu cười nhẹ: “Nếu như Ninh đại ca không ngại, cứ gọi muội là Vô Ưu.”


“Vương gia?” Tiếu Lý Tử bị dọa đến mức tim đập thình thịch, vội bước lên trước đỡ hắn.



Hoài vương cúi đầu nhìn hai chân run rẩy, trong lòng có chút chua xót. Thân thể mục nát này, tuy không phải là người tàn tật nhưng lại chẳng có gì khác biệt so với người tàn tật cả.



cố YY bước lên trước, nàng muốn bước lên lấy tấm chăn đắp lên đầu gối hắn, lại bị Tiểu Lý Tử âm thầm bước lên trước chặn nàng lại, nhận lấy tấm chăn gấm trong tay nàng cung kính nói: “Nổ tài làm là được rồi.”



Liếc thấy động tác khẽ dừng lại của Cổ Y Y, Tiểu Lý Tử âm thầm kêu khổ. Hắn cũng không muốn như vậy, nhưng nếu như hắn không bước lên trước ngăn cản, vì bất kì lí do gì để cho hai vị phu nhân tiếp cận vương gia, vương gia thực sự sẽ đuổi hắn đi mất.



Thần sắc Cố Y Y khôi phục lại bình thường, dịu dàng nói: “Biểu ca, Hoa công công quay về bẩm báo, công chúa được cao nhân cứu giúp, đã không sao rồi, người đừng lo lắng.”



Hoài vương nhìn nàng một cái, lại nhìn về phía Hàng Thanh Trần bên cạnh, không nói gì. Trong lòng Nguyên Lạc vẫn luôn cúi đầu đứng phía sau Hạng Thanh Trần rất tò mò, Nguyên Vô Ưu vậy mà lại có thể phá giải khác Linh Lung Bách Tâm? “Vương gia, công chúa về rồi.” Tiểu Lý Tử vui vẻ nói.



“Vô Ưu khiến phụ vương lo lắng rồi.” Nguyên Vô Ưu đi vào thấp giọng nói. “Không sao thì tốt.” Hoài vương thấy sắc mặt nàng có chút trắng bệch, nhưng ánh mắt lại trong sáng có thần, cuối cùng trong lòng mới bình ổn lại. Ánh mắt hắn rơi trên người Chu Thanh Sắc cùng đi vào với Vô Ưu, âm thầm đánh giá, càng đánh giá kĩ càng, lại càng kinh ngạc, người này giống như ngọc thô chưa được mài giũa, lần đầu tiên nhìn thì không hấp dẫn, những người sơ ý có lẽ chỉ liếc mắt qua một lần liền bỏ qua một viên ngọc quý này.



Trong lúc Hoài vương đánh giá Chu Thanh Sắc, Chu Thanh Sắc cũng liếc qua những người có mặt ở đây, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Hoài vương. Hắn âm thầm nhướng mày, khóe mắt liếc nhìn Nguyên Vô Ưu một cái, cuối cùng cũng hiểu được vì sao nàng lại hỏi hắn về vị thuốc có thể cứu mạng kia rồi.



“Vô Ưu, đây là?”



Nguyên Vô Ưu mỉm cười giới thiệu: “Phụ vương, đây là Ninh Thanh công tử, là một vị bằng hữu Vô Ưu quen biết lúc ra khỏi Kinh thành, lần này cũng là huynh ấy cứu Vô Ưu.”



Hoài vương ho nhẹ một tiếng, Tiểu Lý Tử dìu hắn đứng dậy, cảm kích nói: “Ninh công tử cứu Vô Ưu, bản vương rất cảm kích.” Đôi con người tuyệt mỹ của Chu Thanh Sắc lướt qua một tia sáng, khiến cho đôi mắt tuyệt đẹp ấy càng lấp lánh hơn. Hắn chắp tay với Hoài vương: “Vương gia khách khí rồi, Ninh mỗ cũng không ngờ có thể gặp lại người xưa ở nơi đó, cũng mới biết người xưa này hóa ra là công chúa điện hạ, đêm qua tuy rằng vì tình thế cấp bách mà cứu công chúa, nhưng nói ra thì, vẫn là Ninh mỗ chưa suy nghĩ chu toàn, khiến vương gia lo lång.”



Hoài vương nghe lời này, sắc mặt dịu xuống, trong ánh mắt cũng hiện lên một chút vừa lòng, cười nhạt nói: “Bản vương cảm kích Ninh công tử còn không kịp, chỉ cần Vô Ưu không sao là được, Ninh công tử không cần khách khí, mời ngồi.”