Phượng Kinh Thiên

Chương 385 : Lại gặp lần nữa

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


“Sự việc chính là như vậy.”



Nguyên Vô Ưu kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra trong Vọng Giang Các và chuyện tình cờ quen biết Ninh Thanh khi rời Kinh tìm thuốc cho Khánh Đế.



“Ừ.” Khánh Để hờ hững đáp một tiếng. Từ phản ứng của ông ta, không thể biết được ông có tin lời Nguyên Vô Ưu hay không. Tiếp sau đó, Khánh Để im lặng suốt mười1mấy phút không lên tiếng. Chỉ thấy ông ngồi trên ngai vàng trong thiên điện noãn các, mí mắt khép hờ. Nếu không phải thấy ông chốc chốc lại mân mê chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, hẳn là mọi người sẽ lầm tưởng rằng ông đang ngủ.



Nguyên Vô Ưu thản nhiên nhìn hoa văn trên thảm lót sàn, vẻ mặt cung kính nhưng vẫn có một cảm giác thong8thả an nhàn không nói nên lời.



Thị Tề im lặng đứng bên cạnh đợi lệnh hé mí mắt liếc nhanh nhìn Vô Ưu, thầm nghĩ: người có thể khiến chủ tử ra sức nâng đỡ là người có thể dùng, nhưng sau ngày hôm qua, chủ tử còn tiếp tục dùng Vô Ưu công chúa nữa không? Nói thật, ngay cả ông ta cũng không dám khẳng định nữa rồi!2Dù sao thì sự xuất chúng của Vô Ưu công chúa đã không còn mờ nhạt nữa mà biểu lộ ra hoàn toàn rồi.



Không nói đến cái khác, chỉ mỗi việc có thể phá giải được khác Linh Lung Bách Tâm mà không ai giải được trong hơn hai trăm năm thôi, cũng đã đủ khiến người ta kiêng nể, nhưng biểu cảm của chủ tử... quá thâm sâu khó4dò, ông ta không thể đoán ra được. Lúc cảm xúc của Thị Tề đang dao động thì Khánh Đế đột nhiên lên tiếng khiến tim ông ta thắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, không dám nghĩ ngợi lung lung nữa. “Vô Ưu, việc ở Vọng Giang Các, con toàn quyền điều tra, trẫm lệnh cho Bình Duệ giúp con.”



Nguyên Vô Ưu kinh ngạc ngẩng đầu, mắt nàng gặp ánh mắt bình tĩnh của Khánh Đế, sống lưng đột nhiên lạnh toát. Phản ứng của Nguyên Hạo Thiên quả thật vượt qua cả dự đoán của nàng. “Sao, có vấn đề gì không?” Khánh Đế nhướng mày, ông hơi híp đôi mắt bình tĩnh đến mức khiến người ta nổi da gà, trong mắt vụt qua ánh sáng kì lạ, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nắm bắt.



Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được. Nàng bắt buộc phải qua được cửa ải ngày hôm nay. Mặc dù trong lòng không biết vì sao Nguyên Hạo Thiên lại bình thản đến như vậy, nhưng trong quãng thời gian này, nàng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ đành làm theo ý muốn của ông ta mà thôi.



Nghĩ đến đây, Nguyên Vô Ưu buông mắt, nghiêm trang nhận lệnh: “Vô Ưu tuần chỉ.”




Mấy vị tham tướng sau lưng hắn đều há hốc mồm.



Nguyên Vô Ưu đi được hai bước rồi lại nhớ ra chuyện gì mà quay đầu: “Đúng rồi, món quà Bình tướng quân tặng cho bản công chúa, bản công chúa rất thích. Bình tướng quân thật có lòng.”



Bình Duệ mỉm cười, thản nhiên nói: “Có thể khiến công chúa điện hạ yêu thích là vinh dự của mạt tướng.” Khuôn mặt bình thản của Nguyên Vô Ưu cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Tuy nhiên, có qua có lại mới toại lòng nhau. Bản công chúa cũng đã chuẩn bị một phần quà nho nhỏ tặng cho Bình tướng quân, thiết nghĩ chắc chắn sẽ hợp ý Bình tướng quân đấy.”



“Mạt tướng cũng cho là vậy.”



Nguyên Vô Ưu thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.



“Cung tiến công chúa điện hạ.” Nhìn bóng lưng nàng, khóe môi Bình Duệ khẽ nhếch lên, khuôn mặt ôn hòa lại thật sự nhoẻn một nụ cười. Hắn nghĩ, những ngày sắp tới của hắn chắc sẽ thú vị lắm đây. Thấy Bình tướng quân mãi đứng một chỗ nhìn theo Vô Ưu công chúa, đám thái giám đều ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái rồi không dám ngẩng đầu nữa.



A Tinh đi theo sau hắn hơi nhíu mày. Nghe ý của Vô Ưu công chúa thì hoàng thượng đã giao tất cả những người có mặt trong Vọng Giang Các tối qua cho công chúa phụ trách rồi sao? Mà công tử còn bị nàng ta quản lý nữa? Hoàng thượng muốn hạ bệ Bình Quốc Công Phủ nâng đỡ Vô Ưu công chúa, từ đó nâng đỡ Cố gia, công tử cũng chẳng có ý kiến gì về việc này, nhưng xem ra, từ sau tối qua, sự trọng dụng của hoàng thượng dành cho



Vô Ưu công chúa không những không giảm sút mà ngược lại, người càng tín nhiệm nàng hơn, người thậm chí còn biến công tử thành thủ hạ của nàng ta nữa? Không thể không nói, vị Vô Ưu công chúa này quả thật rất có bản lĩnh.