Phượng Kinh Thiên

Chương 399 : Xin thánh chỉ ban hôn (2)

Ngày đăng: 13:58 30/04/20


Liêu Thanh Vân sửng sốt.



Liêu phu nhân nhìn hắn với ánh mắt chất chứa ưu sầu: “Thế nên con trai à, trong lòng nương cho rằng Vô Ưu công chúa không xứng với con, bởi vì nàng không có trái tim, ít nhất thì, trái tim của nàng sẽ không thuộc về con.”



Liêu Thanh Vân há miệng muốn lên tiếng, nhưng dường như có thứ gì1đó mắc kẹt trong cổ họng, khiến hắn nhức nhối không thôi.



“Nương cũng muốn tác thành cho mảnh tình say đắm của con, nhưng nhi tử à, trong lòng nương cũng rất đau.” Liều phu nhân vừa vỗ ngực vừa nặng nề lên tiếng. Bà làm sao lại chưa từng thử cẩn thận quan sát Vô Ưu công chúa trong những ngày qua chứ? Cả hai8đều là nữ tử, đối với người con gái mà Lưu hoàng hậu sinh ra, bất luận là về dung mạo, tài hoa, hay thủ đoạn đều khiến bà khâm phục.



Bà tự nhận mình không phải là một người mẹ cổ hủ cứng nhắc, nếu không thì năm ấy khi Thanh Vân muốn học khám nghiệm tử thi, bà đã không nhượng bộ đồng ý rồi.



Và2cũng không phải bà có thành kiến với Vô Ưu công chúa, một nữ tử cao quý như nàng, lại đẹp tựa tiên trên trời, nếu như con trai bà may mắn có thể có được nàng, là một người mẹ, bà sẽ vui mừng từ tận đáy lòng.



Ngay từ ban đầu, bà cũng từng chờ mong, cũng từng cầu khẩn, hy vọng rằng Vô Ưu4công chúa sẽ thích con trai mình.



Nhưng sự chờ mong cùng cầu khẩn của bà cuối cùng chỉ còn lại hụt hẫng. Có lẽ Vô Ưu công chúa cũng đối xử với Thanh Vân thật lòng đấy, nhưng không phải với tấm lòng của một nữ tử dành cho một nam tử, mà là... nói trắng ra thì, Vô Ưu công chúa chỉ đối xử với Thanh Vân như vua và thần tử.



Nàng không yêu Thanh Vân, bây giờ không, sau này cũng sẽ không. “Thanh Vân, nghe lời nương, cưới Tiểu Thất nhé.” Liệu Thanh Vân lắc đầu: “Không, nương à, con không thể cưới nàng, trong lòng con không có nàng.”



Liêu phu nhân rưng rưng nước mắt: “Ta chỉ là một người mẹ ích kỷ, ta không cưỡng cầu chuyện trong lòng con có nàng hay không, nhưng nàng sẽ đối xử tốt với con, sẽ chăm sóc tốt cho con, sẽ không rời, không bỏ con, chỉ cần vậy thì nương đã yên lòng rồi.”




Phương Trinh Ngọc cùng Tĩnh vương phi trở lại sân sau, trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, biểu tỷ quen thân với Đào gia từ lúc nào vậy chứ? Thế mà lại có thể để Thất tiểu thư của Đào gia tự mình đến nhà thăm viếng? “Di mẫu, người không cảm thấy biểu tỷ có chút kỳ lạ từ lúc tỉnh dậy sau khi bị đụng vào đầu sao?” Tĩnh vương phi dừng bước, nhíu mày nhìn nàng: “Kỳ lạ thế nào?” Phương Trinh Ngọc trầm ngâm một chút mới cẩn thận nói: “Trước đây, biểu tỷ không chịu rời khỏi phủ, còn bây giờ biếu tỷ bằng lòng ra ngoài rồi.” Tĩnh vương phi cười khẽ: “Đây là chuyện rất tốt mà.” Tính cách trước đây của nữ nhi quá khép kín, như bây giờ lại rất tốt.



“Nhưng mà, những thứ mà trước đây biểu tỷ thích, bây giờ tỷ ấy lại không thích nữa.” “Cái này có gì đâu chứ, thái y cũng đã nói rồi, đụng vào đầu sẽ có chút thay đổi về tính cách.” Bà đã phát hiện chuyện tính tình nữ nhi thay đổi sau khi bị đụng vào đầu từ lâu, cũng đã sớm hỏi thăm thái y rồi.



Hóa ra là như vậy, thảo nào di mẫu không hề lo lắng về sự thay đổi của biểu tỷ. “Sao thế? Ngọc Nhi?” Tĩnh vương phi khó hiểu hỏi.



Phương Trinh Ngọc hoàn hồn, sau đó mỉm cười ngọt ngào, bước lên nắm lấy cánh tay của Tĩnh vương phi: “Không có gì ạ, con không biết thái y đã từng đến, còn tưởng rằng mọi người không phát hiện, bây giờ biết được biểu tỷ không sao là con yên tâm rồi.”



Tĩnh vương phi từ ái vỗ về tay nàng: “Con có thể quan tâm biểu tỷ của con như vậy, di mẫu rất vui mừng.”



“Đây là điều hiển nhiên rồi, biểu tỷ rất tốt với con, tất nhiên con cũng phải đối xử tốt với tỷ ấy chứ.”



Tĩnh vương phi cười khẽ, nhẹ nhàng chỉ vào trán nàng, nhưng lập tức nghĩ đến điều gì đó, bà cười nói: “Thất tiểu thư của Đào gia đã đính hôn với Nhị công tử của Liều Phủ. À, tính ra thì biểu tỷ của con lớn hơn Đào Thất tiểu thư nửa năm, con cũng lớn hơn nàng nửa tháng, đều phải bàn chuyện hôn nhân rồi.”



“Di Mẫu...” Phương Trinh Ngọc thẹn thùng cúi đầu, trong lòng chợt hiện lên gương mặt của Vũ Văn Tranh



Di mẫu sẽ đồng ý để nàng gả cho Vũ Văn Tranh chứ?