Phượng Kinh Thiên

Chương 400 : Giữ kín như bưng

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Việc hai nhà Đào - Liêu kết thân vốn đã khiến người khác chú ý, hơn nữa đó còn là hoàng thượng ban hôn.



Tin tức nhanh chóng được lan ra, khiến cho cả triều đình và hậu cung đều kinh ngạc và suy nghĩ sâu xa. Tuy rằng đều là thông qua mối quan hệ cá nhân mà biết được mối hôn sự này là ân điển mà Mai phi cầu xin cho nhà mẹ, nhưng vấn đề cũng nằm1ở đó.



Tuy là cầu xin ân điển, nhưng cũng là đã cầu xin được! Hơn nữa người cầu xin ân điển lại còn là Mai phi! Phải biết rằng, không chỉ là triều thần và hậu phi, đến ngay cả bản thân hoàng đế cũng hiểu rõ trong lòng, mỗi một hành động nhỏ nào của ông cũng có thể làm lòng người khác dậy sóng. Rõ ràng là biết sẽ gây nên sóng gió trong lòng mọi người, nhưng8hoàng thượng vẫn ân chuẩn ân điển này! Chuyện này nói rõ điều gì? Trong lòng tất cả mọi người có cả trăm ngàn suy nghĩ, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ! Điều này chỉ có thể nói rõ một vấn đề: chính là Mai phi chưa bị thất sủng, thậm chí còn đang đắc sủng. Mà việc bà đắc sủng như vậy cũng nói rõ, trước giờ hoàng thượng vẫn luôn thích kéo những người có liên quan cùng2nhau xử tội cũng không hề vì chuyện của Đại hoàng tử mà giận dữ, không vui với Mai phi cùng Ngũ hoàng tử.



Từ kết quả này nói lên điều gì? Người có lòng đều nghĩ đến chuyện lúc ban đầu, lại âm thầm so sánh kết cục, trong lòng cũng dường như hiểu rõ chút.



Vụ án của Đại công chúa, khiến người khác phải giữ kín miệng như bưng như một điều cấm kỵ.



Đại hoàng tử và Nhị hoàng4tử bị liên lụy vào trong, cả hai người đều bị xử chết, mẫu thân của Nhị hoàng tử là Ngọc phi cũng bị xử tội chết, nhưng Mai phi lại vẫn an toàn không hề hấn gì, sử gia rớt đài, nhận một kết cục thê thảm mà Đào gia lại... được hưởng vinh hoa. Nghĩ đến đây, không ít người như chợt bừng tỉnh, chẳng trách Liêu gia và Đào gia cùng từ bỏ mối hiềm khích khi xưa, còn kết thân với nhau nữa.



Thu Ninh Cung.



Nước trong hồ xanh biếc như ngọc, mặt hồ bởi vì không khí mà chuyển động. Trong đình bát giác, Ninh phi đứng bên hồ, đưa tay ra lấy thức ăn cho cá rồi cho những chú cá trong hồ ăn. Nhìn cá trong hồ bởi vì thức ăn bà vứt vào mà tranh nhau không ngừng, khóe môi hồng khẽ nhếch lên một nụ cười, càng cười càng lộ ra vẻ khoan thai dịu dàng.



“Nương nương, Tam công chúa làm loạn để xin được gặp người.” Liễu ma ma bước lên trước nhẹ giọng nhắc nhở với Ninh phi dường như đang rất vui vẻ với việc cho cá ăn. Nụ cười của Ninh phi biến mất, đầu mày khẽ nhíu lại, không còn tâm trạng cho cá ăn, bà nhận lấy chiếc khăn lau sạch tay, xoay người ngồi xuống trong đình. “Để công chúa vào đi.”



“Hài nhi tham kiến mẫu phi.” Nguyên Tích Trân thấp thỏm không yên hành lễ thỉnh an. “Các ngươi lui xuống đi.” Ninh phi lạnh giọng ra lệnh, nhưng cũng không có bảo Nguyên Tích Trân đứng dậy.



Trong lòng Nguyên Tích Trân kêu bịch một tiếng, cung kính cúi đầu. Những người hầu trong đình đều yên lặng lui xuống. “Quỳ xuống.”
“An An rất thân thiết với Vô Ưu công chúa?” “Cũng tạm.” Nàng cũng thật sự muốn thân cận với Vô Ưu công chúa, nhưng e là rất khó đi. Cố Y Y im lặng một lúc, cười nhạt nói: “Cũng tốt, muội thân thiết với Vô Ưu công chúa một chút, cũng có thể học được rất nhiều thứ.”



Cố An An gật đầu, những thứ học được rất nhiều, nhưng nhiều hơn là sự tò mò. Tiễn Cố An An đi, Cố Y Y quay về đình viện. Nàng nhìn điểm tâm trên bàn như đang suy nghĩ điều gì, có lẽ, nàng không thể cứ dừng lại mãi ở đây được. Lúc Cố An An đến, Nguyên Vô Ưu đang ngồi chơi đàn trong vườn hoa. Tiếng đàn tuyệt vời khó nói nên lời khiến người ta như si như mê, mà người gảy đàn, càng khiến người khác thêm mê luyến. Trước một khung cảnh đoạt hồn phách trước mắt này, Cổ An An dừng bước, không dám bước tiếp, e sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng tới bức tiên cảnh này.



Đàn ngọc màu vàng, mười ngón tay trắng nõn gảy nên khúc nhạc động lòng người nhất. Dưới ánh nắng dịu dàng, gương mặt của mỹ nhân gảy đàn tinh tế không một khuyết điểm tỏa lên một tầng ánh sáng mỏng, lông mi dài cắt ngang tầng ánh sáng ấy khiến ánh sáng vỡ ra bao trùm lên không khí, xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể hít thở được. Cố An An cảm thấy bản thân mình chưa từng thả lỏng và thoải mái đến như vậy.



Có một sự thoải mái không nói thành lời, một sự tuyệt vời không thể tả được, khiến nàng nhìn chằm chằm Nguyên Vô Ưu dần dần ngây ra, thậm chí nàng cảm thấy bản thân đã trôi nổi trong không trung, giống như đang lạc vào tiên cảnh vậy. “Biểu tiểu thư.” Tiểu Hoa Tử đẩy nàng một cái. Cố An An như tỉnh dậy từ trong mộng, ngơ ngẩn xoay đầu lại, ánh mắt nhìn Tiểu Hoa Tử, nhưng ý thức vẫn đang còn si mê trong tiên cảnh tuyệt vời vừa nãy.



Thấy nàng tỉnh táo lại, Tiểu Hoa Tử sau khi chắp tay hành lễ xong liền lui xuống.



Cố An An nhúc nhích người, chậm rãi xoay đầu. Giá đàn huyền ảo xinh đẹp kia vẫn nằm đó, nhưng đã không còn người đánh đàn nữa rồi.



“Mời ngồi.” Nguyên Vô Ưu nhàn nhạt nói.



Cố An An nhìn về nơi âm thanh vừa phát ra, thấy Nguyên Vô Ưu đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bàn trà gần cửa sổ, lười biếng dựa vào, không kìm nén được sự bất ngờ: “Lúc nãy,... công chúa có đang đánh đàn không?” Nguyên Vô Ưu khẽ gật đầu. Không phải là nằm mơ, nàng thật sự là đang đánh đàn! Cố An An kích động, vui vẻ, kính phục không biết phải nói gì, khó trách ngày hôm đó công chúa có thể phá giải tiếng đàn của Vô Hồn công tử mà cứu mọi người.



Nguyên Vô Ưu khẽ phất tay tỏ ý mời nàng ngồi: “Ngươi đến tìm ta, là có chuyện gì?”



Cố An an lúc này mới nhớ tới mình vì việc gì mà đến, liền ho nhẹ một tiếng, cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn hỏi rõ tiếng đàn vừa nãy, thấp giọng nói: “Liêu đại ca gần đây rất không tốt, công chúa, người giúp Liêu đại ca được không?”