Phượng Kinh Thiên

Chương 410 : Đốt đuốc chơi cờ

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Trong sương phòng cuối cùng, nơi Nguyên Vô Ưu thường sử dụng tại Vọng Giang Các.



Lúc này chỉ vừa mới qua giờ Ngọ, Bình Duệ đứng tựa người vào cửa sổ phóng tầm mắt ngắm nhìn những gợn sóng lăn tăn trên1sông. Hắn mặc một bộ cảm bào sang trọng màu đỏ tía, gió thổi bay mái tóc đen mượt như tơ, tay áo phiêu diêu tung bay, quanh người hắn toả ra khí chất làm người khác liên tưởng tới quân tử8ôn nhuận như ngọc.



Cửa phòng bị đẩy ra rồi khép lại, bước chân nhẹ nhàng không gây tiếng động từ từ tiến lại phía hắn, dường như có một mùi hương nhàn nhạt đang dần hòa vào không khí vốn tĩnh mịch,2yên bình trong sương phòng. Bình Duệ không quay đầu, chỉ cung kính xoay người lại, đôi mắt nghiêm cẩn như bóng lưng của hắn vậy. Hắn cũng không nhìn xem người đến là ai, mà chỉ cúi đầu dùng ngữ khí4bình thản, thờ ơ nhưng cũng rất mạnh mẽ, cứng rắn làm người khác không thể chỉ trích ở điểm nào mà cung kính nói: “Mạt tướng tham kiến công chúa điện hạ.”



Nguyên Vô Ưu nhìn hắn một cái, lại đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngòai Vọng Giang Các, sau đó mới thản nhiên ngồi xuống chiếc giường dài bên cạnh cửa sổ, đáp: “Bình tướng quân, mời ngồi.” “Tạ ơn công chúa.” Bình Duệ vẫn không ngẩng đầu, chỉ hết sức tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế phía bên trái nàng, bày ra khuôn mặt đã trở thành thương hiệu của hắn, luôn kính cận nghe theo nhưng lại lạnh nhạt hờ hững.



Nguyên Vô Ưu khẽ than một tiếng.



Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Bình Duệ liền ngước mắt, dù là vẻ mặt hay giọng nói cũng đều vô cùng khéo léo phản ứng lại: “Sao công chúa lại thở dài?”



Đôi môi đỏ mọng của Nguyên Vô Ưu khẽ cong lên, ánh mắt cười như không cười dùng trên người hắn: “Bản công chúa vẫn chưa nói cho Bình tướng quân biết, nhìn Bình tướng quân, bản công chúa cảm thấy giống như đang tự soi mình trong gương vậy.”



Cho dù là nghe được lời nói như thế, vẻ mặt cùng tư thế ngồi của Bình Duệ vẫn lạnh nhạt trước sau như một, phảng phất như không để ý ánh nhìn của nàng đang rơi trên người hắn, cũng làm như không nghe được lời nói của nàng.



Nụ cười của Nguyên Vô Ưu càng đậm thêm. Nếu chỉ bằng một câu của nàng mà hạ được hắn, thì Bình Duệ không còn là tên Bình Duệ xảo quyệt, khiến nàng không có cách nào trên cơ hắn, nhưng cũng khiến nàng không nỡ diệt trừ hắn nữa rồi.



Nàng phất tay.



giữa chiếc giường nàng ngồi bày ra một bàn cờ, Ngọc Châu cùng Ngọc Thúy đứng song song hai bên giường, khép mi rũ mắt bưng trà kính cẩn theo hầu. Nguyên Vô Ưu nhìn lướt qua bàn cờ, giọng nói vừa tùy ý vừa lạnh nhạt ra lệnh cho hắn: “Đánh một ván cờ cùng bản công chúa.”



Bình Duệ đứng dậy, chắp tay hành lễ, rất phối hợp đáp lời: “Vâng.”


Trên đường lớn hoàng thành tiến cung cũng như trở về phủ Hoài Vương, Nguyên Vô Ưu vén tấm màn bằng tơ lụa lên, khẽ gật đầu với hắn, hết sức tự nhiên nói: “Không cần tiễn.”



Bình Duệ ghìm cương ngựa dừng lại. Tuy một đêm không ngủ nhưng thần thái lại sáng láng, đôi mắt sáng như sao nhìn chăm chú vào xe liên của Nguyên Vô Ưu.



“Được.”



Nguyên Vô Ưu khẽ mỉm cười, thả màn lụa xuống, xe liên liền đi vào ngã rẽ.



Bình Duệ điều khiển cho ngựa quay lại, đưa mắt nhìn nàng rời đi. Mãi cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn ngóng nhìn một hồi lâu, sau đó mới thúc ngựa đi về phía hoàng cung. Sau khi Nguyên Vô Ưu quay trở lại phủ Hoài Vương rửa mặt xong một lúc lâu, sắc trời cũng chỉ vừa mới rạng sáng.



Mà ở trong cung, sau khi lâm triều xong, Khánh Đế liền bảo Bình Duệ cùng tản bộ trong ngự hoa viên. Sau khi đi qua toàn bộ Ngự hoa viên, quân thần hai người liền dừng lại ở khúc hành lang, nghỉ chân ở đình Phi Long, sắc màu bốn phía rực rỡ, trăm hoa đua nở, thấp thoáng nhìn thấy lầu, các, đình, vũ được trang hoàng mái ngói vàng kim, cột trụ vàng son, muôn hình muôn vẻ.



Khánh Đế ngồi xuống, bưng lên ly trà thái giám dâng lên. Bình Duệ đứng ở một bên, khép mi rũ mắt, vẻ mặt kính cẩn. “Ngươi cảm thấy Lâm Duy Đường có thể còn sống trở về hay không?” Khánh Đế không rõ ý tứ hỏi. Bình Duệ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Thần cho rằng Lâm đại nhân tuyệt đối có thể gặp dữ hóa lành.” “Ô?” Khánh Đế nhướng mày nói tiếp: “Ngươi cho rằng hắn có thể bảo vệ được thành Ký Đông?”



“Không, thần cho rằng thành Ký Đông sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, nhưng cho dù viện quân chưa tới, Lâm đại nhân nhất định sẽ có biện pháp đột phá vòng vây công kích, thoát khỏi cảnh khốn cùng tụ họp cùng viện quân.”



“Xem ra, người đánh giá rất cao Lâm Duy Đường. Từ trước đến nay, mắt nhìn người của người rất chuẩn.” Nhưng một lúc sau, ông lại hỏi tiếp: “Ngươi cảm thấy công chúa Vô Ưu như thế nào?”



Sau khi Bình Duệ rũ mắt trầm ngâm một lát, mới ngẩng đầu nhìn thẳng Khánh Đế, chậm rãi nói: “Xin thứ cho thần nói thẳng, hổ phụ vô khuyển nữ *” Kỳ thật hắn muốn nói rằng trò giỏi hơn thầy, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt ngược vào trong.



(*) Hổ phụ vô khuyển nữ: cha tài giỏi thì không thể có con không có tài cán gì được.



Bỗng chốc, Khánh Đế híp mắt lại, trong mắt hiện ra nét tinh anh, khóe miệng khẽ cong lên thành nụ cười nhạt, lạnh nhạt nói: “Trẫm đã đáp ứng Lâm Duy Đường, đợi đến khi công chúa Vô Ưu cập kế liền ban hôn cho hắn.”