Phượng Kinh Thiên

Chương 411 : Bỏ thành mà chạy

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Phủ tướng quân, thư phòng.



Quản gia dẫn người hầu bưng thức ăn đi đến, nhưng khi nhìn thấy A Tinh đứng ngoài cửa thư phòng đang đóng chặt, bước chân của ông bỗng dừng lại.



A Tinh nhẹ nhàng liếc nhìn ông một1cái, không cần lên tiếng cũng đủ để tỏ thái độ vô cùng rõ ràng. Quản gia không nói lời nào mà dẫn người rời đi, trước khi quay lưng còn lo lắng nhìn lướt qua cánh cửa thư phòng đang đóng8chặt. Chủ tử thế mà lại để A Tinh giữ cửa?



Chủ tử chỉ để A Tinh giữ cửa vào những lúc bị thương nghiêm trọng, nhưng hôm nay A Tinh lại có mặt, lẽ nào chủ tử bị thương rồi?



Nhưng cũng không2đúng, nếu như chủ tử bị thương, thì làm sao ông lại không biết?



Ngay khi quản gia ngờ vực rời đi, thì trong thư phòng, Bình Duệ đang dùng một tay chống đầu, nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân, tuy hắn nhắm4mắt, nhưng ấn đường vẫn hơi nhíu lại.



Cũng không biết đã qua bao lâu, Bình Duệ mở mắt, sau đó đứng dậy đi đến giá sách rút một quyển ra, rồi ngồi vào bàn bắt đầu đọc.



Nhưng dần dần, ấn đường chỉ hơi nhíu lại của hắn bất tri bất giác nhíu chặt hơn, cuối cùng trở thành một đường thẳng. Bình Duệ nhắm mắt lại, vươn tay khẽ vuốt nếp nhăn giữa ấn đường. Hắn biết rằng, nỗi buồn bực nói không thành lời, càng không thể hiểu rõ trong lòng mình đang từng bước mở rộng, ý đồ nuốt lấy hắn.



Thành Ký Đông vốn nên sầm uất, hưng thịnh cùng náo nhiệt, giờ phút này lại là một mảnh hỗn loạn. Đưa mắt nhìn khắp nơi đều là tay chân rơi rụng, máu chảy thành sông. Không còn nghi ngờ gì nữa, nơi đây vừa trải qua một cuộc giết chóc thảm thiết.



Cửa thành mở rộng, một đội kỵ binh tinh nhuệ toát ra sát khí đẫm máu đang tiến bước vào thành, vũ khí trên tay họ dường như vẫn còn dính vết máu đỏ sậm, khiến người ta sởn cả gai ốc dù đang đứng dưới nắng mai.



Ánh mắt băng lãnh của Nguyên Mộ lướt qua thi thể ngã trái ngã phải trên đường lớn, không chứa đựng một chút cảm xúc.



Tiếng bước chân chỉnh tề trang nghiêm như sấm dội bên tai. Nam tử dẫn đầu đến đây để đón tiếp cung kính quỳ một gối xuống: “Công tử, thuộc hạ đã xử lý trong thành xong xuôi.”




Dù cho cuối cùng bọn họ vẫn thất bại, không thể bảo vệ thành, nhưng có thể chống lại sự bao vây tấn công từ đại quân gần hai mươi vạn của Minh Vương chỉ với lực lượng binh lính chưa đến ba vạn, còn giữ vững được nửa tháng, thì theo ông thấy, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi rồi.



Là một tướng lĩnh, quân lính dưới trướng của ông lại tạo phản, đáng lẽ ông ta nên lấy cái chết để tạ tội với thiên hạ vào lúc thành bị công phá, nhưng Lâm Duy Đường đã nói với ông, muốn chết, cũng phải trở về Kinh thành chịu mệnh lệnh của vua mà chết, chứ không phải chết hèn nhát như vậy. Cuối cùng, ông bị Lâm Duy Đường thuyết phục, quyết định bỏ thành mà chạy trốn cùng hắn, sau đó mở đường về Kinh, tạ tội với hoàng thượng. Ông chết là điều tất nhiên, chỉ là ông muốn trở về Kinh thành để gặp mặt vợ con một lần cuối cùng trước khi chết.



Nhưng điều khiến ông bất ngờ là, Lâm Duy Đường không hề dẫn bọn họ đi về hướng đông nam, mà lại tiến vào mảnh rừng rậm của Ký Đông, chỗ đáng sợ của nơi này. Đừng nói dân chúng thành Ký Đông, mà toàn bộ nước Đại Nguyên ai nấy đều biết rõ. Nam tử trước mắt ông tuy có chút chật vật, nhưng thần sắc cùng phong thái vẫn giữ được sự bình tĩnh và trầm lắng khiến mấy người bọn họ đều thầm ngạc nhiên.



Dường như chỉ cần nhìn hắn là có thể làm phai mờ tình thể đang chạy trốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với cái chết của bọn họ. Lâm Duy Đường ngủ suốt một ngày một đêm, mãi đến sáng sớm hôm sau hắn mới mở mắt dậy. Thấy hắn đã tỉnh, gần trăm ngàn người ngồi ở xung quanh đều mừng khôn kể siết, Hồ phó tướng càng kích động mà sáp lại gân, thở phào nhẹ nhõm nói: “Lâm đại nhân, cuối cùng ngươi cũng dậy rồi.”



“Hồ phó tướng.” Lâm Duy Đường liếc nhìn hắn, sau đó dời tầm mắt sang Tề tướng quân, khẽ tạ lỗi với ông.



Tề tướng quân xua tay: “Lâm đại nhân không cần khách sáo, ngược lại là do bản tướng chỉ huy không nghiêm ngặt, xin Lâm đại nhân thứ lỗi mới phải.”



“Tướng quân bảo hạ quan không cần khách sáo, nhưng tướng quân lại khách sáo với hạ quan rồi.” Lâm Duy Đường khẽ cười nói. Tể tướng quân sửng sốt, sau đó mỉm cười theo, cũng không lên tiếng. Tuy ông là võ tướng, nhưng cũng không phải đứa ngốc, Lâm Duy Đường sở dĩ lôi kéo ông theo cũng không phải vì hắn nhân từ, chỉ sợ phần nhiều là mượn tay mấy người bọn họ để trần tình với hoàng thượng.



Nhưng dù rằng như vậy, ông vẫn rất biết ơn hắn, là hắn đã giúp ông có lý do sống tiếp.



“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu thám hiểm nào.”



Lâm Duy Đường đứng dậy, quan sát mảnh rừng rậm không thấy một chút ánh sáng thật kỹ, khu rừng âm u giống như có vô số chiếc mồm đầy máu đang há to.



Lúc bước vào, hắn đã chú ý được địa hình nơi đây vô cùng phức tạp, cũng vô cùng nguy hiểm. Muốn thoát khỏi nơi này cũng là một thách thức đối với hắn. Nhưng hắn nhất định có thể chinh phục được nó, cũng bắt buộc phải chinh phục được nó, bởi đây là con đường duy nhất để hắn trở lại Kinh thành. Hắn chỉ mới hoàn thành một nửa nhiệm vụ mà Khánh Đế giao cho. Nếu hắn cứ như vậy mà bỏ thành về Kinh, thì lòng tự trọng của hắn không cho phép, nàng cũng sẽ không nhìn thẳng vào hắn nữa. Nhưng nếu hắn phá giải được bình phong che chắn quan trọng nhất của gia tộc Hạng Thị, vậy thì tình hình sẽ khác rồi.