Phượng Kinh Thiên
Chương 417 : Tình hình chiến sự biên quan (2)
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta hòa hoãn hơn. Sau đó, ông bước lên trước vỗ vai Mộc Vũ nói: “ở đây giao hết cho ngươi vậy.” Lúc này, Mộc Vũ mới ngước mắt lên nhìn ông ta, gật đầu: “Mạt tướng nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của đại soái, mạt tướng chúc đại soái thắng lợi trở về.”
Phùng Chinh vốn là người hào sảng, nghe thấy Mộc Vũ nói như vậy, trên mặt cũng nở một nụ cười: “Hoàng thượng trọng dụng ngươi cũng không uổng công. Hậu sinh khả úy.”
Mộc1Vũ bước ra ngoài doanh trướng, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, khóe môi hắn khẽ nhếch lên. Trọng dụng ư? Có lẽ vậy, chỉ có điều, là trọng dụng hay là không tín nhiệm, e rằng chỉ có lòng hoàng thượng hiểu rõ nhất mà thôi.
Mà hắn, cũng hiểu.
Hoàng thượng không tin tưởng bất cứ kẻ nào, ngoại trừ chính ông ta. Bất kì ai ông ta cũng không tin, bao gồm cả trung tướng lương thần, tâm phúc một tay ông ta bồi dưỡng.
Có lẽ, thật ra hoàng thượng cũng không hợp làm8hoàng đế. Nếu không phải nhờ Vô Ưu công chúa thì giờ đây, nước Đại Nguyên tuyệt đối không chỉ là nội chiến thôi, e rằng thù trong giặc ngoài cùng nhau đánh úp, bách tính sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than rồi. Cơ thể Hoài vương cũng không hợp làm hoàng đế, nhưng hắn tin rằng chỉ cần nàng ở đó, người nổi nghiệp đế vương chắc chắn không thành vấn đề. Vì vậy, khi hoàng thượng không tin tưởng hắn, giữ hắn ở lại thủ thành – Thành là hắn đã biết,2thật ra kết cục đã định sẵn rồi.
Ít nhất, trái tim hắn, đã quyết định rồi.
“Mộc đại ca... Tướng quân.”
Mộc Vũ áp chế sự hỗn loạn trong lòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Tuyết đang chạy lại phía hắn. Hơn hai năm rồi, thiếu niên chạy theo hắn đến quân doanh nơi biên quan ngày nào giờ đã cao lớn hơn rất nhiều, rắn rỏi khảng khái.
“Tướng quân, người vừa đi ra từ trại chủ soái à?” Hai mắt Diệp Tuyết hấp háy rất đáng yêu.
Mộc Vũ gật đầu, sau đó sải bước quay về doanh trướng4của mình.
“Vậy, người có tiến cử với chủ soái cho đệ theo cùng không?” Diệp Tuyết vừa theo sát sau mông hắn vừa khó nén sự kích động hỏi.
Trong doanh trướng rộng lớn chỉ còn lại mỗi Sở Tuyệt và Bạch Lang. “Ngươi đang giấu bản vương chuyện gì?” Bạch Lang kinh hãi, vội vàng lắc đầu: “Hồi vương gia, không có.”
“Thật không?”
Bạch Lang cười, đang lúc hắn định trả lời thì Sở Tuyệt đã lạnh lùng lên tiếng trước: “Nghĩ kĩ rồi trả lời bản vương.”
Bạch Lạng im lặng, lòng thầm than một tiếng. Hắn chẳng qua đang nghĩ, vương gia cuối cùng cũng bước ra khỏi mây mù nên nhất thời quá vui mừng mà thôi. Tuy nhiên, bây giờ vương gia đã thoát ra được rồi, cho dù có nghe thấy chuyện liên quan đến Quốc sư thì chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ?
“Hồi vương gia, ba tháng trước trong phủ truyền tin đến.” Hai tay Sở Tuyệt không tự chủ nắm chặt thành ghế hai bên, nhưng mặt hắn lại chẳng có biểu cảm gì.
Bạch Lang thầm yên tâm, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Có người đang nghe ngóng chuyện của Quốc sư, bị người của hoàng thượng bắt nhốt rồi.”
Phút chốc, Sở Tuyệt hơi thất thần nhưng rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, lạnh giọng nói: “Thì sao?”
Bạch Lang lắc đầu: “Người kia bị ám sát chết, hoàng thượng giận dữ, truy nã toàn bộ Kinh thành nhưng đáng tiếc là không tra ra được tung tích của đồng bọn hắn. Tuy nhiên...”
“Tuy nhiên cái gì?” Sở Tuyệt hơi căng thẳng, buột miệng hỏi tới. Sự lo lắng trong lòng Bạch Lang càng nặng nề hơn. Vương gia vẫn không thể quên được Quốc sư. “Sau này, hoàng thượng tuy không truy cứu chuyện này nữa, nhưng người lại sai người âm thầm điều tra tỉ mỉ, phát hiện ra có rất nhiều người tham tiền đã vẽ hình của Quốc sự cho kẻ lại lịch bất minh điều tra Quốc sư kia.”
Sở Tuyệt đứng phắt dậy, nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nói: “Sao lại muốn giấu bản vương?”
Bạch Lang quỳ một chân xuống đất, thỉnh tội nói: “Vương gia thứ tội, thuộc hạ... Thật ra, thuộc hạ bất đắc dĩ mà thôi.” Trước tiên chưa nói đến chiến sự liên tiếp với nước Chu, chỉ riêng việc chuyện này đã xảy ra rồi, kẻ bất minh kia đã có được thứ chúng muốn, cho dù bẩm báo chuyện này với vương gia thì chẳng qua cũng chỉ khiến vương gia phân tâm mà thôi. Hắn cảm thấy giấu vương gia chuyện này chính là thượng sách. Sở Tuyệt lạnh lùng nhìn Bạch Lang chằm chằm: “Cút đi.”
“Vâng.” Bạch Lang thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, cúi người lui ra.