Phượng Kinh Thiên

Chương 418 : Cùng nhau hợp tác (1)

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Đêm khuya, tại thư phòng phủ tướng quân.



Ánh lửa của cây đèn đặt trên bàn sách chớp nháy, một bóng đen đột ngột xuất hiện một cách quỷ dị phía trước bàn sách. Người nọ cung kính quỳ một gối, kính cẩn cúi chào Bình Duệ đang ngồi bên trên.



“Hắc Ưng tham kiến chủ tử.”



“Việc điều tra thế nào rồi.” Bình Duệ ngẩng đầu hỏi.



“Chúng thuộc hạ sẽ không phụ lòng mong đợi của công tử.” Tên bóng đen được1gọi là Hắc Ưng cung kính dâng lên một vật hình dài gói trong tấm vải, lấy xuống từ phía sau lưng.



Bình Duệ quét mắt qua một đường, A Tinh đứng bên cạnh liền bước lên trước tiếp nhận, rồi xoay người giao lại cho chủ tử.



Bình Duệ không vội mở ra xem ngay, mà lại hỏi rằng: “Chỉ có một mình người quay về để hoàn thành mệnh lệnh thôi?”



Hắc Ưng cúi thấp đầu, đáp lại với giọng buồn8rầu: “Bẩm công tử, trong quá trình điều tra đã làm kinh động đến đối phương, được sự che chở và bảo vệ của những người khác, trải qua bao trắc trở thuộc hạ mới may mắn trở về được, những người khác đều đã bị quân địch mai phục tập kích.” A Tinh sửng sốt liếc nhìn Hắc Ưng, rồi lại nhìn qua Bình Duệ, đương lúc định lên tiếng thì thấy Bình Duệ phất tay, thấy vậy hắn2đành im lặng, lui sang một bên cúi thấp đầu, nuốt lại những lời định nói.



“Lui xuống đi.”



“Rõ, công tử.”



Bình Duệ sau một hồi trầm lắng thì chậm rãi lật mở tấm vải. Bên trong chứa một ống cuộn giống như một bức hoạ được dán kín lại bằng giấy dầu.
Cố YY bấy giờ rũ mắt cúi đầu, cũng liền chậm rãi ngước lên, ánh mắt mải miết nhìn theo người đàn ông tuấn tú, thanh liêm vô bờ trước mắt, vẻ mặt pha lẫn chút hoảng hốt.



Sau lần Hoài vương phát bệnh vào mùa đông năm ngoái, mặc dù đến nay đã ngưng không còn tái bệnh nữa, nhưng thân thể hắn vẫn luôn xanh xao, ốm yếu. Tuy nhiên điều ấy chẳng khiến người ta cảm thấy hắn yếu ớt chút nào, ngược lại lại cảm nhận được sự lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như một đoá sen trắng, thanh cao, ngạo nghễ mà thoát tục.



Thật ra, trải qua những ngày tháng yên lặng như thế này đã khiến nàng hiểu ra, hắn không cần tình cảm của nàng, càng không cần sự ấm áp từ nàng. Bởi vì, hắn đã có nơi để gửi gắm tình cảm và hơi ấm rồi.



Nhưng, hắn như vậy lại càng khiến nàng sa chân vào lưới tình không thể rút ra được. Nàng cố chấp thế đấy, ích kỷ thế đấy. Nàng đã bước trên con đường này thì quyết không ngoảnh lại, cho dù phía trước con đường đang có kết quả gì chờ đợi, nàng cũng chỉ có thể bước đến nơi cuối cùng mà thôi.



Không phải là không có đường lui, mà là nàng vốn dĩ không muốn bỏ chạy. Nàng cố chấp, ương ngạnh muốn tiến về phía trước, cho dù đầu rơi máu chảy, thương tích đầy mình.



“Thiếp muốn cùng Hoài vương nói chuyện riêng với nhau.” Cố YY dịu dàng lên tiếng, thậm chí trong giọng nói của nàng còn có chút khấn cầu.



Hoài vương lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, sau đó đưa mắt quét qua người Tiểu Lý Tử. Nhận được ý lệnh, Tiểu Lý Tử liền khom lưng lui xuống.



Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người. Bất luận là Cố Y Y hay là Hàng Thanh Trần, khi bước vào Thần Viện thì đều chỉ đi một mình, ngay đến tì nữ thiếp thân cũng không có tư cách bước vào Thần Viện.



Giống như hôm nay, vừa hay là cuối xuân, tiết trời không nóng cũng chẳng lạnh, ô cửa sổ hé mở, phong cảnh đặc biệt xinh đẹp.



Cố YY nhẹ nhàng di chuyển bước chân, nàng quỳ xuống bên cạnh chiếc xe lăn của Hoài vương, ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng vô cùng. Thế nhưng, khi quan sát kĩ càng, vẫn có thể nhìn ra trong trái tim nàng đang gợn sóng: “Trong lòng biểu ca, ta quả thực không đáng để biểu ca liếc nhìn một cái sao?” Đôi đồng tử lạnh nhạt của Hoài vương nhìn nàng, khoé môi hắn hờ hững nhếch lên, nét giễu cợt hiện lên thấp thoáng.