Phượng Kinh Thiên

Chương 424 : Chiến sự kéo dài

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Chiến sự ở Ký Đông càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi nhóm viện binh đầu tiên tiến công vào Ký Đông, gặp phải sự bao vây của ba mươi vạn đại quân1dưới trướng Minh Vương, nếu như không có sự tiếp viện của viện binh do Phùng Chính dẫn quân, e là đã tổn thất nghiêm trọng.



Nhưng cho dù Phùng nguyên soái đã dẫn8quan đến nơi, tình hình chiến sự vẫn không lạc quan hơn.



Địa hình của Kỷ Đông đặc biệt, cả một vùng trời đều là rừng sâu vô cùng vô tận, không lo bị2tấn công từ phía sau.



Lại thêm Hạng Thị ngồi đó, Minh Vương không chỉ không cần phải phân tán binh lực đi bảo vệ thành, mà đến cả lương khô cấp cho quân4sĩ cũng không cần phải lo. Cho nên, hai mươi vạn quân đó là quân tiên phong vô cùng mạnh mẽ, huống hồ chi còn là do con trai trưởng và con gái trưởng của Minh Vương dẫn binh.



Hiện nay chiến sự bùng phát, hai bên đã đấu với nhau vô số lần, đương nhiên cũng phải biết rõ đối thủ là ai. Nguyên Mộ - con trai trưởng của Minh Vương, có danh xưng là Thiết diện tướng quân, hắn dẫn binh xông pha vào những trận thể hiểm hóc, dũng mãnh như hổ sói.



Nguyên Lạc - con gái lớn của Minh Vương, tuy là một cô gái, nhưng mưu lược và thân thủ cũng không thua kém con trai, đề ra kế sách, phò tá Nguyên Mộ, rất lợi hại. Bọn họ giao chiến với quân của triều đình vô số lần, đều là thắng nhiều thua ít mà thành danh, vang danh cả nước Đại Nguyên. Lần thứ ba, Phùng Chính dẫn binh tấn công nhưng cũng không giành được thắng lợi gì, ngược lại còn bị ép lùi ra khỏi phạm vi của Ký Đông.



Ngoại trừ quân đội hùng hậu đang đóng binh ở Hoài Bình do Lý Thị quản lý vẫn bình tĩnh như cũ ra, các thị tộc địa phương vẫn luôn âm thầm quan sát đều bắt đầu dấy lên động tĩnh.



Đầu tiên, Văn Thị ở Dung An gần với Hoài Bình lấy danh là bảo vệ bách tính trong chiến tranh, khóa chặt đường bộ trọng yếu liên quan thông với Hoài Bình, Phổ Châu, chỉ chừa lại đường thủy.



Mà đường thủy, là do Đệ Ngũ Thị ở Định Dương quản lí, Văn Thị và Đệ Ngũ Thị là thông gia. Đệ Ngũ Thị tuy không công khai ủng hộ Văn Thị, nhưng từ khi Văn Thị cắt đứt tuyến đường bộ quan trọng, trong chốc lát Đệ Ngũ Thị cũng cắt giảm một nửa số lượng thuyền lưu hành trên đường thủy. Điều này khiến cho sự thương mại giàu có trước giờ của nước Đại Nguyên trong phút chốc mất đi trái tim, hậu quả lan rộng khắp nước Đại Nguyên như sét đánh, dẫn đến sự ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.



Thương nhân ngồi chờ tăng giá, lòng dân không yên, bách tính sợ hãi không nơi nương tựa. Mà có thái độ của Văn Thị và Đệ Ngũ Thị ở phía trước, Trần Thị ở Ứng Trung và Trịnh Thị ở Quảng Nam cũng bị bức ép đến hết đường lui. Trần Thị ở Ứng Trung và Trịnh Thị ở Quảng Nam vẫn luôn thành sự kín kẽ, vốn dĩ bọn họ cũng không có lòng tham gia chiến sự. Tuy rằng hoàng đế hiện nay tính tình tàn bạo, nhưng núi cao hoàng đế ở xa, dù sao Khánh Đế cũng không làm gì họ được, bọn họ cũng không việc gì mà lại đi ủng hộ Minh Vương tạo phản để đắc tội với triều đình.



Nhưng Văn Thị và Đệ Ngũ Thị liên tiếp thể hiện thái độ, tuy rằng không thể hiện rõ là ủng hộ ai, nhưng thái độ lập lờ nước đối như vậy, đến cả kẻ ngốc cũng biết rõ người nhận quả đắng là triều đình rồi.


“Tiểu Thất, có phải là tin tức ca ca của tỷ truyền đến không?” Trong một tòa đình mát mẻ của Lâm Phủ, Đào Phi Vũ nhìn sắc mặt mong chờ của Lâm Doanh Doanh phía đối diện, lắc đầu: “Lâm đại ca không có truyền tin gì ra cả.” Vậy ngươi đến làm gì? Lâm Doanh Doanh thật muốn buột miệng nói ra, nhưng cũng may ở giây phút cuối cùng, lí trí của nàng đã quay về. Nàng miễn cưỡng nở một nụ cười với Đào Phi Vũ, nhưng lại âm thầm mang theo tia bị thương. Thấy nàng như vậy, Đào Phi Vũ cũng không dễ chịu gì, vội vàng an ủi: “Doanh tỷ tỷ, tỷ cũng đừng lo lắng quá. Tuy rằng Lâm đại ca không nhờ ai truyền tin ra ngoài, nhưng muội nghe cha nói, Lâm đại ca chắc là sẽ không có chuyện gì.”



“Thật sao?” Ánh mắt Lâm Doanh Doanh sáng lên, ánh sáng hi vọng lại được thắp lên một lần nữa.



Đào Phi Vũ gật đầu thật mạnh: “Muội lén lút nghe cha và đại bá nói chuyện, nói là hoàng thượng chỉ giam Lâm đại ca vào thiên lao chứ không hỏi tội, chắc là sẽ không có chuyện gì.”



Nghe Đào Phi Vũ nói vậy, lúc này Lâm Doanh Doanh mới âm thầm thở ra một hơi. Đến Đào gia cũng cho rằng đại ca sẽ không có chuyện gì, có lẽ đại ca thật sự là sẽ không có chuyện gì đâu. “Doanh tỷ tỷ?” Đào Phi Vũ lo lắng lên tiếng.



Lâm Doanh Doanh nhìn ánh mắt lo lắng của Đào Phi Vũ dành cho nàng, lắc lắc đầu. Lúc này, trên mặt nàng mới lộ ra nụ cười miễn cưỡng..



Từ khi chiến sự ở Ký Đông bùng phát, mấy tháng nay, nàng và nương đều ăn ngủ không yên. Nàng càng ngày càng sống ẩn dật hơn. Nàng sợ bị người khác đàm tiếu, khiến cho Lâm gia bị hoàng thương giáng tội.



Mấy ngày này, đêm nào nàng cũng mơ thấy Lâm gia bị hoàng thượng giáng tội, mà kết cục của nàng thì cũng không khác gì sử Ngưng Tương cả.



Sau khi tỉnh giấc từ cơn ác mộng, trong lòng nàng ngược lại hi vọng đại ca nàng chết trên chiến trận ở Ký Đông, mà không phải là một mình trốn thoát quay về Kinh thành, liên lụy đến trên dưới Lâm gia. Nhưng mà đại ca quay về rồi, không chỉ quay về, mà đại ca còn bị giam vào thiên lao, làm sao nàng có thể không lo lắng được chứ?



“Doanh tỷ tỷ, tỷ đừng lo lắng. Cha muội nói, Lâm đại ca thông minh hơn người, nếu như huynh ấy đã về tới Kinh thành, thì nhất định là đã chắc chắn hoàng thượng sẽ không giáng tội huynh ấy đâu.”



Một câu nói thức tỉnh người trong mộng, trong lòng Lâm Doanh Doanh âm thầm ảo não. Quả thực là người trong cuộc thì mê muội, kẻ ngoài cuộc thi sáng tỏ. Với tính cách của huynh trưởng, nếu như không phải đã có tính toán sẵn từ trước thì huynh ấy há nào lại quay về nhận lấy danh đào binh? Mà hơn nữa còn quay về tận Kinh thành?



“Tiểu Thất, đa tạ muội đã nhắc nhở tỷ. Tỷ thực là quá lo lắng rồi, bởi vậy nên mới loạn lên như vậy.” “Doanh tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy.” Đào Phi Vũ có chút ngại ngùng. Doanh tỷ tỷ thông minh hơn nàng, trước giờ vẫn luôn là Doanh tỷ tỷ bao bọc nàng, không ngờ hôm nay nàng cũng có thể an ủi Doanh tỷ tỷ. Lâm Doanh Doanh nhìn Đào Phi Vũ, âm thâm híp mắt lại. Chuyện của huynh trưởng tuy rằng có khả năng là không có nguy hiểm gì, nhưng cũng khiến nàng nhận ra được rằng, đây cũng là lúc nàng nên hạ quyết tâm gả cho một gia đình có quyền thế rồi. Mà với tình thể hiện nay, trừ những con cháu của các thị tộc lớn ra, trong Kinh thành này, cũng chỉ có ba người Hoài vương, Cố Lăng và Bình Duệ là nàng đặt vào trong mắt mà thôi.