Phượng Kinh Thiên

Chương 467 : Say khướt ba ngày

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Đêm khuya tĩnh lặng, ở ngoài Triều Huy Điện, Chu Thanh Sắc đứng trước song cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm ngoài kia đến xuất thần.



Ninh Thị được thị nữ đỡ vào nội điện, bà phất tay ra hiệu cho người ở hai bên lui xuống, rồi mới nhẹ bước chậm rãi đi đến Chu Thanh Sắc gần như hòa làm một với bóng đêm1ngoài cửa sổ. Thế nhưng lúc này, Chu Thanh Sắc vẫn chưa nhận ra sự xuất hiện của bà, trong lòng Ninh Thị thở dài một tiếng, bà dịu dàng khẽ gọi: “Thanh Nhi.”



Chu Thanh Sắc đang ngẩn ngơ bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng gọi, sau đó vội vàng tiến lên đỡ bà ngồi xuống ghế dựa: “Đã trễ thế này rồi, sao8nương vẫn chưa nghỉ ngơi?” “Nương ngủ không được.” Ninh Thị vỗ nhẹ bàn tay của hắn, khẽ nói.



Chu Thanh Sắc áy náy lên tiếng: “Là hài nhi đã khiến nương lo lắng rồi.”



Ninh Thị lắc đầu mỉm cười, bất chợt đổi đề tài: “Nương đã nghe nói rồi.” Chu Thanh Sắc mở miệng, nhưng chỉ nhíu mày mà không nói gì. Ninh Thị đứng2lên, Chu Thanh Sắc lập tức vươn tay đỡ bà bước đến trước cửa sổ hắn vừa đúng lúc nãy. Bà ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao một lúc lâu mới xa xăm lên tiếng: “Cảnh vật đêm nay thật đẹp, Thanh Nhi, con nghĩ sao?”



Chu Thanh Sắc nghe thế cũng ngẩng mắt nhìn lên trời đêm đầy sao lần nữa, rồi4gật đầu.



“Tình yêu nam nữ là thứ khó bỏ nhất trên đời này. Trong lòng nương, xưa nay Thanh Nhi con vẫn luôn thông minh, không bao giờ cần nương lo lắng, nương tin tưởng con có thể xử lý tốt bất cứ chuyện gì, nhưng bây giờ nương lại có chút lo lắng cho con rồi.” Ninh Thị nghiêng mặt, ánh mắt nhìn Chu Thanh Sắc chăm chú hiền lành lại thấu triệt.



Đôi mắt Chu Thanh Sắc chợt lóe lên, sau đó hắn cười nhạt: “Nương, con không sao đâu.” Ninh Thị thản nhiên nói: “Nếu người mà mình yêu thích biết rõ tâm ý của mình, đồng thời cũng từ chối tình cảm ấy, thì người bị từ chối thường thường sẽ theo đuổi không buông, tuyệt đối không dễ dàng bỏ cuộc, Thanh Nhi, con nghĩ sao?” Ánh mắt của Chu Thanh Sắc thẫm lại, hắn rũ mi trả lời: “Người theo đuổi không buông cũng giống như người thua mà không chịu phục, cuối cùng sẽ càng lún càng sâu, không thể tự dứt bỏ.” Ninh Thị lẳng lặng dõi theo hắn, sắc mặt bà đột nhiên trở nên hờ hững: “Nếu đã biết không thể vãn hồi thì đừng tiếp tục lún sâu thêm nữa, nên mau chóng rút lui.”



Chu Thanh Sắc không lên tiếng, nhưng nét mặt lại có chút ngưng trọng.



Dường như Ninh Thị không nhìn thấy nét mặt ngưng trọng của hắn, bà chỉ thản nhiên nói thầm: “Những lời nói như “không phải nàng thì nhất định không lấy, không phải chàng thì chắc chắn không gả” không những mang đến rối rắm cho người kia, mà còn khiến bản thân mình lâm vào cảnh khốn khó.”



Sau khi Chu Thanh Sắc lặng im một lúc, khóe môi hắn bỗng cong lên một nụ cười không hề vui vẻ: “Nhưng hài nhi lại cho rằng, tình trường giống như chiến trường, lại khác biệt với chiến trường. Bởi trong tình cảm, vô thanh thẳng hữu thanh, chưa chắc thật sự sẽ thua bởi ngọc nát đá tan, tranh đấu quyết liệt, quá trình như thế nào không quan trọng, nương à, người cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.”



Hắn đã thua tiên cơ, nhưng lại thẳng tương lai.




“Nếu đã như vậy, mời Văn huynh!” Vừa nghe nói Văn Vô Hà có việc công, Lý Diệm vội đứng lên đưa tiễn.



Văn Vô Hà thản nhiên gật đầu, sau đó xoay người rời đi. “Văn huynh.”



Vãn Vô Hà nghe thể bèn dừng bước, rồi quay đầu lại hỏi: “Lý huynh còn có chuyện gì sao?”



Sắc mặt Lý Diệm cứng đờ, gượng cười nói: “Không có gì, xin mời Văn huynh!” Văn Vô Hà gật đầu, một lần nữa quay người rời đi.



Lý Diệm dõi theo bóng lưng dần xa của Văn Vô Hà, ánh mắt trở nên phức tạp như biển sâu.



“Công tử, có khi nào như vậy sẽ đắc tội Văn Vô Hà không? Rõ ràng tối nay bệ hạ đãi tiệc tối ở biệt viện, nhưng hắn cũng không nhắc công tử một tiếng.” Nam tử trung niên sau lưng Lý Diệm thấp giọng nói. Lý Diệm chậm rãi ngồi vào bàn, sau đó vươn tay cầm ly rượu lên khẽ nhấp môi, hồi lâu mới thản nhiên nói một câu.



“Sông rộng sóng nhiều, không thể ngồi thuyền của Văn gia nữa.” Thế nên hắn mới dứt khoát xuống thuyền. “Nhưng tâm gia không chỉ dính dáng đến Văn gia, mà còn liên quan đến Đệ Ngũ gia, thuộc hạ không hiểu.” “Cho dù xuống thuyền, cũng không thể xuống triệt để.” Cưới Lâm Doanh Doanh đối với hắn lợi nhiều hơn hại. “Thế nhưng...” “Thương thúc.” Sắc mặt Lý Diệm lạnh xuống. Nam tử trung niên được gọi là Thương thức không dám nhiều lời nữa mà lui xuống một bước.



Lý Diệm thở dài một tiếng, hắn làm như vậy cũng là vì gia tộc Lý Thị. Lý Thị không mong có thể tiến thêm một bước, nhưng cũng không thể có nguy hiểm, Văn Thị và Đệ Ngũ Thị hiện giờ là mặt trời giữa ban trưa, nhưng phía sau hào quang vô hạn cũng tiềm tàng nguy cơ khổng lồ, không thích hợp để hắn ngồi thuyền xuôi gió nữa.



Trong gian phòng gần đường lớn ở cách vách, Cố Lăng dường như có chút đăm chiêu mà dõi theo xe ngựa của Văn Vô Hà rời đi. “Ta đã nói từ lâu rồi, điểm đáng khen nhất của Lý Diệm chính là quyết đoán, Cổ đại nhân à.”



Cố Lăng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía nam tử áo gấm ngồi trước bàn tròn, nói với thái độ cực kỳ lạnh nhạt: “Quận mã gia đúng thì lại thế nào?”



Vũ Văn Tranh nhướng mày giễu cợt: “Cuối cùng ta cũng hiểu tại sao Cố gia lại bị vây vào vị trí ngày hôm nay rồi, hóa ra là như vậy. Thôi bỏ đi, coi như Vũ Văn Tranh ta đã nhìn lầm người.” Dứt lời, Vũ Văn Tranh không chút do dự mà đứng dậy bỏ đi. Sắc mặt Cố Lăng sa sầm xuống!