Phượng Kinh Thiên

Chương 468 : Muốn cầu xin (1)

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Bên ngoài biệt viện hoàng gia, Lý Diễm đi theo phía sau thái giám dẫn đường, đi được nửa canh giờ, mới dừng lại. Trên suốt cả con đường, đèn lồng như mây, phồn hoa vô ngần. Lúc đến Triều Dương Điện - nơi tổ chức yến hội, nơi đây đã rất náo nhiệt.



Trong đại điện rộng rãi vô cùng, đèn cung đình lượn lờ, ánh nến1lung linh, ánh sáng chiếu lên những viên dạ minh châu to bằng quả trứng gà ở hai bên bảo tọa phía trên tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tỏ rõ khí thế hoàng gia.



Sự góp mặt của các cung nữ, thái giám, thị vệ, bá quan văn võ, vương tôn công tử trong phủ khiến cho đại diện rộng rãi trống trải trở nên phồn hoa8náo nhiệt.



Lý Diễm đứng ở trong đám người đó, trong lòng có chút hoảng hốt, mãi cho đến giờ phút này, hắn cuối cùng mới thật sự cảm nhận được cảm giác chân thực. Hắn nên cảm ơn Văn Vô Hà, nếu như không phải Văn Vô Hà bức ép hắn, có lẽ, giờ phút này đây, người ở nơi này đã không phải là hắn rồi.



“Lý2gia chủ.” Lý Diễm thu lại tâm tình, trên mặt mang theo một nụ cười vừa vặn, thích hợp mà nhìn về phía hai người đang đi về phía hắn, trả lễ: “Trần thiếu chủ, Trịnh thiếu chủ.”



Người của hai nhà Trần Thị ở Ứng Trung và Trịnh Thị ở Quảng Nam đến đây không phải là tộc trưởng, nhưng lại là người dành chính ngôn thuận4kế thừa chức vị gia chủ đời tiếp theo, địa vị của họ ở trong gia tộc vô cùng vững chắc, phái bọn họ đến đây chúc mừng Tấn Để đăng CƠ, đây chính là hành động thể hiện ý trung thành theo một cách khác của hai gia tộc với nữ để vừa đăng cơ.



Tuy trên thân phận vẫn còn là thiếu chủ, nhưng Trần An Hà và Trịnh Gia Dương đều đã đến tuổi trưởng thành, hành vi và cử chỉ đều thể hiện sự trầm ổn, cũng đã bắt đầu nắm quyền.



Sau khi ba người hàn huyên xong, thái giám dẫn họ ngồi xuống vị trí của mình. Rõ ràng, đây là vị trí chuyên thuộc về sáu đại thị tộc bọn họ.



Sau khi tiến vào, ba người đều ngây người, bởi vị trí ghế ngồi phía trên bên cạnh bọn họ, Đệ Ngũ Chiếu vậy mà lại ngồi xuống, lại còn đang thản nhiên ngồi uống rượu, trên người tỏa ra một khí tức khiến người khác vừa nhìn vào liền cảm thấy vô cùng khó chịu.




Liệu Thanh Vân cảm nhận được sự thất thần của Cổ Lăng ở bên cạnh nên nhìn theo ánh mắt hắn, liền nhìn thấy Văn Vô Hà đang nói chuyện với Không Vô Hồn, hắn liền nhớ đến lời đồn trong dân gian, không tự chủ mà nhíu mày lại, sau đó nâng mắt lên lại thấy Lâm Duy Đường đang nói chuyện với mấy vị quan võ.



“Thanh Vân?” Cổ Lăng thu hồi ánh mắt lại, bỗng nhìn thấy Liệu Thanh Vân đang nhíu mày, hắn không tự chủ được mà nhướng mày lên. Liêu Thanh Vân thu lại tâm tình, lắc lắc đầu với Cổ Lăng: “Không sao.“. Cổ Lăng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, khóe mắt liếc thấy một người, nghĩ ngay đến chuyện kia, thấp giọng hỏi: “Chuyện của Đào gia, huynh định xử trí như thế nào?”



Liệu Thanh Vân ngây người rồi chậm rãi nhíu mày lại. Việc giải trừ hôn ước được ban cho khi trước không khó, nhưng cũng không dễ, hắn làm sao có thể để chuyện này làm phiền tới nàng? Thấy được vẻ mặt hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, Cố Lăng nghĩ một chút, đề nghị: “Hay là...” “Chuyện này ta sẽ xem xét rồi xử lý.” Liêu Thanh Vân cắt đứt lời nói của Cố Lăng.



Cổ Lăng ngây người, rũ mắt xuống. Bây giờ, Thanh Vân chắc là đã yêu nàng sâu sắc rồi. Người tôn quý như nàng, ai có thể sánh vai với nàng chứ?



“Bệ hạ giá đáo!”



Đại điện vốn đang náo loạn bởi vì một tiếng hô này mà bỗng yên tĩnh lại. Sau khi sự yên tĩnh qua đi, tất cả mọi người đều dừng động tác lại, đồng loạt đứng dậy quỳ xuống hành lễ.



Nguyên Vô Ưu mặc một bộ áo bào màu vàng hoa lệ uyển chuyển mà đến, phía trên váy thêu hình muôn chim và phượng hoàng ở ngay đầu váy nơi chạm đất, tất cả đều lộ ra một sự cao quý vô ngần, khiến người khác kinh ngạc đến mức không dám nhìn thẳng. Mà trên thực tế, quả thực cũng không có ai dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nàng lúc đó.



Nguyên Vô Ưu ngồi xuống bảo tọa. Đối với những người quỳ rạp dưới đất, bất kể là trong lòng hay trên mặt, nàng đều không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là bảo bọn họ đứng dậy như bình thường mà thôi.