Phượng Kinh Thiên
Chương 470 : Mang vào trong cung
Ngày đăng: 13:59 30/04/20
Chỉ với mấy chữ xóa bỏ lệnh cấm cho Hạng Thanh Trần mà đại điện trở nên tĩnh lặng, trầm lắng giống như bị ném một tảng đá thật lớn, nổi lên từng đợt sóng gió.
Vài vị cầm quyền trong các thị tộc lớn cố gắng làm cho1bản thân như vô hình, những ai nghe được trong lòng đều rúng động, ánh mắt cố tình hoặc vô ý liếc nhìn về phía Không Vô Hồn và ba tên vương tử con của Minh Vương đang ngồi ngơ ngẩn như chuyện không liên quan đến mình.
Chẳng8lẽ, chưa đợi nữ vương ngồi vững ngôi vị hoàng đế, thì một trận chiến mới lại bắt đầu rồi ư? Hay là việc nữ để đăng cơ chỉ là kế sách tạm thời? Nếu như Hạng Thị không đổi chủ, Minh Vương vẫn còn tại trị, còn2nằm trong tay hai mươi vạn đại quân, hơn nữa còn cộng thêm cả tài lực cùng nhân lực của Hạng Thị thì mọi chuyện cũng có thể xảy ra lắm. Thế nhưng việc Hạng Thị đổi chủ là sự thật không thể chối cãi, nếu không có4Hạng Thị tương trợ thí Minh Vương ở Ký Đông chỉ sợ rất khó có thể đứng vững.
Nguyên Vô Ưu làm như không nhìn thấy ánh mắt gợn sóng của mọi người, khóe môi lại càng cong lên, bàn tay ngọc ngà hoàn mỹ nhẹ nhàng để chén rượu xuống, nàng ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh dựa lưng vào ngai vàng phía sau, dáng vẻ vẫn bình thản như vậy nhưng trong đôi mắt lại hiện lên tia hứng thú.
“Minh Vương, ý của Mộ thể tử cũng là ý của ngươi sao?”
Đường nét tinh xảo trên khuôn mặt Nguyên Mộ bị kéo căng ra, nếu không phải Nguyên Lạc bên cạnh trấn an hắn, chỉ sợ hắn đã sớm lên tiếng rồi. Trên đời này, người có thể làm cho Nguyên Mộ sốt sắng đến vậy, chỉ có thể là Hàng Thanh Trần, chỉ cần là chuyện liên quan đến Hàng Thanh Trần, Nguyên Mộ liền không phải là Nguyên Mộ nữa, mà chỉ là một người đàn ông bình thường đang làm tất cả vì tình yêu mà thôi.
Sau một hồi trầm mặc, Minh Vương liền lắc đầu phủ nhận: “Hồi bấm bệ hạ, đây cũng không phải là ý muốn của thần, nhưng mà...” Trong tiếng thở dài mơ hồ còn thấy được tia bất đắc dĩ cùng tang thương: “Bản vương mắc nợ huynh muội bọn họ quá nhiều rồi.”
“Mắc nợ?” Nguyên Vô Ưu giương mắt, sau đó lại gật đầu như có điều suy nghĩ. Minh Vương bước ra khỏi hàng, quỳ một gối xuống, nghiêm túc nói: “Hạng Thanh Trần là thiếp thất của Hoài vương, lại sinh hạ con nối dòng cho Hoài vương, về tình về lý, nàng đều đáng được xóa bỏ lệnh cấm, nhưng tình không thể thắng lí, huống chi...” Đột nhiên Minh Vương dừng lại một lát, sau đó mới giương mắt nhìn thẳng Nguyên Vô Ưu, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Thần nguyện ý giao ra binh quyền hai mươi vạn đại quân Ký Đông, chỉ mong bệ hạ khai ân.” Ánh mắt Chu Thanh Sắc khẽ động, tính toán này của Minh Vương thật là khôn khéo, lấy lùi làm tiến, cũng lấy tiền làm lùi, không thể không nói, chiêu này của ông ta thật là tài tình, nhưng mà nàng cứ không đồng ý đấy. Mọi người phía dưới đều âm thầm nín thở chờ đợi, trong ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Vô Ưu đều toát lên vẻ phức tạp cùng căng thẳng.
Lấy hai mươi vạn đại quân Kỷ Đông quy phục triều đình chỉ để đổi tự do cho một vị thiếp thất phu nhân, không thể không nói, điều kiện này của Minh Vương làm cho không ai có thể cự tuyệt được. Sự cám dỗ này không chỉ là một chút thôi đâu, chỉ cần thu nạp, chiếm giữ hai mươi vạn đại quân này của Minh Vương ở Ký Đông, thì lúc nước Đại Nguyên thực sự tiến vào nội chiến, âu cũng coi như là sự xoa dịu lớn nhất của bệ hạ dành với dân chúng chịu khổ trong thời chiến loạn.
Thế nhưng... có lợi thì cũng phải có hại, nếu như đồng ý với điều kiện của Minh Vương xóa bỏ lệnh cấm cho Hạng Thanh Trần, chắc chắn chính là đem Hạng Thanh Trần bán cho Minh Vương. Cho dù Hạng Thanh Trần có được Hoài vương sủng ái hay không, sự thật thì nàng vẫn là thiếp thất của Hoài vương. Nàng sinh hạ con nối dõi duy nhất cho Hoài vương vẫn là sự thật, bây giờ xác Hoài vương còn chưa lạnh, con nối dõi còn nhỏ, bệ hạ lại đưa Hạng Thị đi, nếu việc này bị truyền ra chỉ sợ sẽ làm dân chúng trong thiên hạ dị nghị.
Nguyên Vô Ưu nhìn chằm chằm vào Minh Vương, chậm rãi nở nụ cười: “Xem ra Minh Vương có vẻ hiểu rõ cô, người không biết không có tội, cứ gác lại chuyện này trước đã, không kẻ nào được phép bàn tán nữa, kẻ nào dám trái lệnh lập tức chém đầu.”
Nguyên Vô Ưu lạnh nhạt đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng rơi trên mặt Cố thái phi, đột nhiên cười một tiếng: “Vong ân bội nghĩa? Sao ngươi không nói cô đại nghịch bất đạo luôn đi? Ngay cả phụ hoàng ruột thịt của mình cô cũng có thể bức tử.”
Cổ thái phi á khẩu không nói lên lời.
“Đúng rồi, nếu nuôi dưỡng đứa bé ở trong cung, biết đâu sau này cô sẽ truyền ngôi vị hoàng để lại cho hắn, thái phi không muốn sao?”
Cổ thái phi cùng Cố YY ngây ngẩn cả người, Hạng Thanh Trần cũng ngẩn người nhưng rất nhanh sau đó đều khôi phục ý chí, giãy giụa lắc đầu, nhưng nàng ta không thể nói chuyện, thân thể không còn tự chủ được nữa, căn bản không có cách thoát ra.
“Ngươi...” Cổ thái phi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn qua Nguyên Vô Ưu.
Nguyên Vô Ưu đi đến bên cạnh Hạng Thanh Trần, mỉm cười lên tiếng: “Ngươi ngàn vạn lần đừng chết, nếu người chết đi, đứa bé này sẽ không còn cơ hội sống sót. Còn về phần các ngươi, cô muốn các ngươi trông coi Hoài Vương Phủ, dùng quãng đời còn lại để chứng minh các ngươi cam tâm tình nguyện vì hắn mà mua dây buộc mình. Đúng rồi! Cho dù người yêu phụ vương nhiều đến thế nào, ngươi cũng nên vì con của mình mà tiếp tục chống đỡ, về phương diện này nếu ngươi không ngại thì nên thỉnh giáo Cố thái phi.”
Đôi mắt trợn to của Hạng Thanh Trần bắn ra vô số tia sát khí cùng hận ý, gần như biển thành màu đỏ tươi như máu.
Cả người Cố YY mềm oặt lui về phía sau một bước, ngã ngồi vào ghế, sắc mặt hoảng hốt, dường như mơ hồ còn mang vẻ buồn bã.
Kết quả này là do nàng lựa chọn, nàng cũng biết rõ, cũng không thể oán hận ai được. “Nguyên Vô Ưu, ngươi thật tàn nhẫn.” Ngay cả quyền được chết, nàng cũng bị tước đoạt. Bước chân Nguyên Vô Ưu dừng lại một lát mới tiếp tục bước đi, sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của Lan ma ma.
Cố thái phi ngất đi!