Phượng Kinh Thiên

Chương 471 : Ở đây có muội

Ngày đăng: 13:59 30/04/20


Nguyên Vô Ưu lấy một năm thức ăn cho cá rồi thả vào hồ, một bầy cá chép lập tức bơi đến giành ăn với nhau làm gợn lên sóng nước lăn tăn, tạo nên một khung cảnh xinh đẹp trong tầm mắt.



Ngọc Châu cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ tử nhà mình, trong lòng nàng cuối cùng cũng thở phào1nhẹ nhõm, chủ tử rốt cuộc đã khôi phục bình thường rồi.



Lúc này, Tiểu Cao Tử nhẹ nhàng bước vào đình, sau đó thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Đệ Ngũ Chiếu đang chờ đợi ở bên ngoài.” Nguyên Vô Ưu dừng động tác cho cá ăn lại, sau khi rửa sạch tay và lau khô, nàng mới thản nhiên nói: “Để hắn8đến đây.” “Vâng.” Tiểu Cao Tử cung kính lui xuống. Đệ Ngũ Chiếu rũ mi cúi đầu đi theo sau Tiểu Cao Tử, bước đi trông có vẻ ổn định, nhưng trên thực tế, hắn lại căng thẳng đến mức lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi. Toàn bộ mọi thứ mà hắn có được bấy giờ đều là nhờ bệ hạ ban2cho. Hắn căng thẳng không phải vì sợ nàng lấy lại những gì đã thưởng cho hắn, mà là... hắn thấp hèn không dám đối mặt với nàng.



Quá khứ kinh khủng ấy vẫn như hình với bóng, hắn cũng chưa từng quên đi.



Bước vào đình, nhìn thấy bóng dáng cao quý đang quay lưng thưởng thức phong cảnh trên mặt hồ, Đệ Ngũ4Chiểu quỳ thẳng xuống đất, trong giọng điệu cung kính mang theo sự thành kính mà bản thân hắn cũng chẳng nhận ra.



“Thuộc hạ tham kiến chủ tử, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”



“Đứng lên đi.”



“Tạ ơn bệ hạ.” Sau khi Đệ Ngũ Chiếu bình thân, hắn cúi đầu lui sang một bên, vẻ mặt kính cẩn lại trang nghiêm làm nhạt bớt khí chất âm u lạnh lẽo của hắn.



Nguyên Vô Ưu thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, sau đó không chút để ý mà nhìn thoáng qua Đệ Ngũ Chiếu, rồi xoay người trở về ngồi lại trong đình. “Ngươi làm khá lắm, cô rất hài lòng, muốn cô khen thưởng gì cho ngươi?”



Đệ Ngũ Chiếu bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng khi đối diện với đôi mắt của Nguyên Vô Ưu, hắn lại vội vã cúi xuống, sau đó ăn ngay nói thật: “Thuộc hạ không dám kể công.”



“Không dám?” Nguyên Vô Ưu nhướng mày, cười mà như không cười nói: “Ngươi vẫn dám nói sự thật đấy.”




Nguyên Vô Ưu bước lên bậc thềm, sau đó ngồi xuống trong đình ngắm cảnh, rồi mới nâng mắt nhìn nam tử đang ngồi đối diện nàng, mỉm cười nói: “Phải chăng sư phụ cảm thấy trên đời này khó mà tìm được một nữ tử có thể tương thông tâm ý với huynh như ta đây, cho nên mới nghĩ lầm rằng huynh và ta là nhân duyên trời định?”



Chu Thanh Sắc tự mình pha trà, nhất cử nhất động của hắn đều lưu loát như mây bay nước chảy, nhìn mà cảnh đẹp ý vui.



“Lẽ nào như thế còn không phải là nhân duyên trời định sao?”



Nguyên Vô Ưu chống má, biếng nhác thưởng thức cảnh hắn pha trà: “Sư phụ chẳng qua xem loại tình cảm tìm được tri âm nhầm thành yêu thích mà thôi. Nói tóm lại là, sư phụ vẫn còn quá trẻ, kém hiểu việc đời, có cảm giác sai lầm cũng là bình thường.”



Đôi tay pha trà của Chu Thanh Sắc hơi xiêu vẹo một chút, hắn nhướng cao mày nhìn nàng.



Nguyên Vô Ưu bình tĩnh mỉm cười nhìn lại hắn, nàng chẳng hề có chút ngượng ngùng nào mà một thiếu nữ nên có, phảng phất như điều nàng đang đối mặt không phải là tình cảm vốn khiến người ta mặt đỏ tim đập mạnh, mà giọng điệu của nàng cứ như đôi bạn thân đang bàn chuyện áo quần với nhau trong khuê phòng.



Chu Thanh Sắc chậm rãi nhíu mày lại.



Nguyên Vô Ưu dường như có ẩn ý mà mỉm cười: “Như vậy, sư phụ còn cảm thấy bình thường sao?”



Dĩ nhiên là không bình thường, nhưng Chu Thanh Sắc không hề lên tiếng, chỉ bình tĩnh tiếp tục động tác pha trà, trong lòng lại cười khổ, buổi nói chuyện hôm nay khiến hắn sâu sắc nhận ra rằng, hắn đến cùng vẫn xem nhẹ nàng rồi.



Hắn có thể dự đoán được con đường theo đuổi thê tử của mình sẽ gian nan và chông gai nhường nào.