Phượng Kinh Thiên

Chương 481 : Muốn bảo vệ ngươi

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Khi Lâm gia từ chối hôn sự với Hoài Bình Lý gia khiến toàn Kinh thành sôi nổi bàn luận, thì hôn sự giữa Đệ Ngũ gia và Vũ Văn gia đã âm thầm được định rồi. Khi tin tức1được truyền ra, lễ thành hôn đã được hai nhà bắt đầu chuẩn bị.



Nói một cách nghiêm khắc, căn cơ của Đệ Ngũ gia và Vũ Văn gia đều không ở Kinh thành, nhưng Vũ Văn gia lại đề xuất8bái đường thành thân ở nơi đây mà Đệ Ngũ gia lại chẳng hề dị nghị gì mà đồng ý. Vũ Văn gia là nhà đứng đầu ở Xương Thành, còn ở Kinh thành, Vũ Văn Tranh dựa vào thủ2đoạn cao siêu của mình, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiến người ta biết đến mà thôi, nhưng hắn lại nhà chuyện cưới được Linh Chi quận chúa, dùng thân phận quận mã để bước chân vào giới quyền4quý, miễn cưỡng cũng được coi là đã đứng vững nơi đây.



Lần này, Vũ Văn gia chọn gả con gái ở Kinh thành xem như cũng là lần đầu tiên thể hiện thân phận chủ nhân. Hơn nữa, người mà Vũ Văn Tam tiểu thư gả lại là người mà danh tiếng có nhiều tranh cãi cũng rất kín tiếng là Đệ Ngũ Chiếu, khiến cuộc hôn nhân này nhanh chóng trở thành việc được toàn bộ Kinh thành chú ý nhất.



Không chỉ dân chúng dân gian tò mò bàn luận mà cả vương công quyền quý, các danh gia vọng tộc, thương nhân lớn nhỏ cũng đều âm thầm chú ý đến. Dù sao thì Vũ Văn gia và Đệ Ngũ Chiểu kết thân với nhau, sức ảnh hưởng thật không thể lường được.



Đương nhiên, sức ảnh hưởng này đến từ Đệ Ngũ Chiểu. Không ai trong nước Đại Nguyên không biết, người nắm quyền của Định Dương Đệ Ngũ gia tộc chính là Đệ Ngũ Chiểu. Gia chủ Đệ Ngũ Hạo chẳng qua chỉ là con rối mà thôi, không chỉ người đời không biết mặt mũi Đệ Ngũ Hạo tròn méo thể nào mà có lẽ cả dân chúng Định Dương cũng không biết hình dáng gia chủ Đệ Ngũ gia ra sao nữa.



Trước khi thay đổi triều đại, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao kẻ thất bại thảm hại trong cuộc chiến Đệ Ngũ gia tộc là Đệ Ngũ Chiểu, rõ ràng đã thua đến mức bị chôn vùi cả đời người mà còn có cơ hội trở mình, đạp Đệ Ngũ Hạo dưới chân, lên nắm quyền lần nữa.



Đến nay, những người cảm thấy khó hiểu đều đã bừng tỉnh đại ngộ, cũng không hẹn mà cùng giữ kín như bưng từng lời nói hành động của Đệ Ngũ Chiếu, thậm chí là cả Định Dương Đệ Ngũ gia. Ai cũng không dám dị nghị chuyên ai nắm quyền Đệ Ngũ gia và làm sao Đệ Ngũ Chiếu trở mình nữa. Còn về gia chủ rồi gỗ Đệ Ngũ Hạo đáng thương tội nghiệp khiến người ta thương cảm kia, chỉ đành trách bản thân hắn thôi, ai bảo hắn vô dụng cơ chứ?



Vũ Văn Phủ.



Sau khi bị cẩm túc hơn nửa tháng, Vũ Văn Cẩm cuối cùng cũng được thả ra, bởi vì nàng đã phục tùng rồi, mà người thuyết phục nàng không ai khác chính là Nguyên Linh Chi.



Lúc này, hai người đang ở trong một cái đình nghỉ mát nào đó trong hậu hoa viên. Nguyên Linh Chi đích thân rót trà đưa đến trước mặt nàng: “Đây là cống trà trong cung, ngươi thử đi.” Vũ Văn Cẩm không đón lấy cũng không lên tiếng mà chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.



Nguyên Linh Chi không hề để ý thái độ của nàng, tự mình nhấc trà lên thưởng thức, mãi một lúc lâu sao mới chế giễu nói: “Con người quả là không biết điểm dừng, ta giúp ngươi, ngươi còn chê ta chưa giúp đủ.” “Ta không tin người lại tốt bụng như vậy, vì biểu tỉ, mối quan hệ của chúng ta chẳng tốt chút nào.” “Xem như người vẫn còn thuốc chữa, biết mình đã từng đắc tội với ta.”


Ta tin tưởng ngươi... bốn chữ này lọt vào tai khiến Văn Vô Hà hoảng hốt.



“Văn khanh, ta tin tưởng người. Vì vậy, cũng xin người tin tưởng ta, ta ngồi lên vị trí này, tiền để đầu tiên là duy trì sự ổn định của nó, vì thế, đừng vì lo lắng cho cô mà rối loạn bước chân ban đầu của ngươi, cũng đừng khiến cô có một ngày phải cảm thấy khó xử.”



Văn Vô Hà nhìn nàng đăm đăm, Nguyên Vô Ưu hơi nhướng mày. Hai người bốn mắt nhìn nhau mất một lúc lâu, sau đó Văn Vô Hà khom người quỳ xuống nhưng chẳng nói điều gì.



Không nói điều gì là bởi vì không còn gì để nói. Nàng vẫn luôn là nàng, mà hắn suýt chút nữa đã lạc lối, tưởng rằng nàng không còn là nàng nữa. Nguyên Vô Ưu bước lên cúi người giơ tay ra, đích thân đỡ hắn dậy.



“Còn không đứng lên đi, cô không đỡ được ngươi.” Văn Vô Hà nói ra lời xúc động không chút phòng bị: “Cứ như thế này cả đời không thay đổi được không?” Nguyên Vô Ưu hơi ngây người. Văn Vô Hà cũng bị lời buột miệng nói ra của mình làm cho ngẩn ngơ.



Vãn Vô Hà ho nhẹ một tiếng rồi buông mắt nhưng vẫn lặp lại lần nữa, khuôn mặt cúi thấp khiến người ta không nhìn thấy biểu cảm của hắn nhưng không khó nghe ra sự kiên trì trong giọng nói: “Cứ như thế này cả đời không thay đổi, bệ hạ tín nhiệm thần, thần trung thành với bệ hạ.” Nguyên Vô Ưu híp mắt, nhẹ nhàng buông bàn tay đang đỡ cánh tay hắn, lùi lại một bước, trịnh trọng hỏi: “Văn Vô Hà, ngươi chắc chắn đây không phải là quyết định trong lúc xúc động mà là người chắc chắn mình có thể làm được chứ? Một đời người rất dài, giữ một lời hứa rất khó khăn.”



“Nói ra miệng đích xác là vì xúc động, nhưng sự xúc động này không phải là sự cảm động và cảm xúc nhất thời mà là đến từ dũng khí. Vô Hà rất chắc chắn, ngay từ đầu đã rất chắc chắn rồi.” “Ngươi dùng lời hứa của mình để đổi lấy lời hứa của ta, ngươi phải biết điều này cũng đồng nghĩa với việc người mua dây buộc mình, ràng buộc chính chân tay của mình.”



“Thần lại không cảm thấy như vậy. Trong mắt bệ hạ, Vô Hà đang tự mua dây buộc mình, nhưng trong lòng Vô Hà, đây lại là nơi gửi gắm trái tim.”



“Gửi gắm trái tim?” Nguyên Vô Ưu bước lên trước một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, tà váy rộng rãi bung xõa trên mặt đất, hình tường vẫn phượng hoàng được thêu bằng chỉ vàng bộc lộ sự tôn quý vinh hoa và cả... ngang ngược mà chỉ để vương mới có.



Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, thâm sâu khó dò hỏi: “Vì sao?” Lần này, Văn Vô Hà im lặng rất lâu rồi mới nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, không trốn không tránh, chân thành nói: “Bởi vì trái tim thần không chỉ muốn bảo vệ người, mà nó đang nói với thần, nhất định phải bảo vệ người.”



Bởi vì không thể đứng kề vai bên người nên ta muốn đứng ở nơi gần người nhất, chỉ cần người quay đầu là có thể nhìn thấy ta, cho dù cả đời này chỉ là quân và thần, ta cũng cam tâm tình nguyện.