Phượng Kinh Thiên

Chương 482 : Muốn cáo trạng với vua

Ngày đăng: 14:00 30/04/20


Liêu Phủ, Bán Pha Viên, bên trong hậu đường.



Liêu Thanh Vân bận tối mắt tối mũi nên chẳng quan tâm được bất kể chuyện gì, hoàn toàn không thấy Cố Lăng ở bên kia đã chờ một hồi lâu, mà Cố Lăng tuy đã chờ một lúc nhưng cả người lại đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, hắn cũng chẳng để tâm đến việc mình phải chờ đợi lâu như vậy.



Mãi cho đến khi Liêu1Thanh Vân xong việc, đứng trước mặt gọi hắn vài tiếng, vậy mà hắn vẫn chưa hoàn hồn. “Cố Lăng?” Liêu Thanh Vân cao giọng gọi hắn. Lúc này, ánh mắt thất thần trống rỗng của Cổ Lăng mới có chút ý thức, khẽ ho một tiếng để che giấu tâm tình bất ổn của mình, sau đó mới nói: “Cuối cùng ngươi cũng xong việc rồi.”



“Ừ.” Thấy hắn hoàn hồn, Liêu Thanh Vân cũng không nói8thêm điều gì, chỉ bước ra ngoài. Trong đại sảnh, sau khi Cố Lăng uống hết một ly trà liền ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Thanh Vân, nom thấy thần sắc nghiên tục của hắn ta, Cổ Lăng chỉ thản nhiên nói: “Gần đây, Văn Vô Hà vung tiền tu sửa lại dịch quán.”



Liêu Thanh Vân khựng lại chút rồi mới gật đầu nói: “Có nghe qua.”



“Đệ Ngũ Chiểu cũng không ở Lạc Phủ trong Kinh2thành, nhưng lại quyết định đón Tam tiểu thư Vũ Văn gia ở Kinh thành, toàn bộ Kinh thành đang suy đoán trong lúc mấu chốt này Văn Vô Hà lại đi tu sửa dịch quán, là để chuẩn bị riêng cho Đế Ngũ Chiểu.”



Liêu Thanh Vân nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên nói: “Cố Lăng, rốt cuộc điều người muốn nói là gì?” Sắc mặt Cổ Lăng buồn bã, cười khổ nói: “Năm ngày trước, bệ4hạ triệu kiển Bình Duệ. Ba ngày trước, nàng lại triệu kiến Vãn Vô Hà.”



Liêu Thanh Vân nhíu mày: “Cố Lặng ngươi...”



Ánh mắt Cổ Lăng sâu thẳm, dưới đáy mắt lại không che được hết vẻ ảm đạm.



“Cổ Lăng, đoạn thời gian này mặc dù ta không ở Kinh thành, nhưng động tĩnh trên triều ta vẫn biết kha khá, dù hôm nay ngươi không tới tìm ta, ta vẫn sẽ đi tìm ngươi, tối hôm qua, cha ta còn bảo ta đi tìm người nói chuyện một chút đấy. Kể từ sau khi bệ hạ đón tiểu thê tử của Hoài vương tiến cung, thái độ của ngươi liền trở nên khác thường, ở trên triều công khai bác bỏ Văn Vô Hà, hơn nữa bất luận là ai hay là chuyện gì có liên quan đến hắn, thái độ của người vừa nghiêm khắc lại vừa quyết liệt, ngươi có biết bản thân mình đang làm cái gì không?”



Cổ Lăng nhếch môi, đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm không thấy đáy.



“Thanh Vân, ta không cam lòng.”



Liêu Thanh Vân nhíu chặt mày, có chút khó xử nhìn qua Cổ Lăng. Hắn hiểu được không cam lòng trong lời Cổ Lăng là ám chỉ điều gì, nhưng cũng chính bởi hiểu được nên hắn mới lo lắng cho người bằng hữu này.



“Sắc trời cũng không còn sớm, nên cáo từ thôi.”




“Không, Vương cô nương, kể từ lúc Đệ Ngũ Hạo ta quyết định đưa cô lên Kinh thành, thì ta cũng có mục đích giống cô.” “ân công cũng muốn cáo trạng với vua?” Vương Tiểu Phù khiếp sợ lên tiếng. Đệ Ngũ Hạo lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng lộ vẻ bình thản: “Ta chỉ là muốn gặp bệ hạ một lần mà thôi.”



“ân công muốn gặp bệ hạ? Chẳng lẽ ân công cũng có oan muốn...” Cổ họng Vương Tiểu Phù giống như đột nhiên bị mắc lại, không dám tin mở to mắt, giọng nói lắp bắp tràn ngập vẻ không chắc hỏi lại: “ n... ân công, ngài tên... tên là gì?”



Đệ Ngũ Hạo nhìn lên bầu trời đêm ở Kinh thành, khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ Đệ Ngũ Hạo.”



Ánh trăng treo lơ lửng trên cành liễu rủ, trong thư phòng Bán Pha Viên của Liên Phủ yên tĩnh lạ thường.



“Công tử, trà đến rồi đây.”



“Để chỗ kia đi.”



Liêu Phúc để chén trà xuống, ánh mắt khó nén được sự lo lắng bèn liếc nhìn về phía công tử đang hồn bay phách lạc đứng trước cửa sổ. Liêu Thanh Vân nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy sự khổ sở, chua chát trong miệng sắp bao trùm lấy cả người hắn. Hắn vẫn luôn phân biệt rõ ràng, nàng sẽ không thích hắn, nhưng bản thân vẫn không khống chế nổi mà nhảy vào lưới tình. “Công tử.” Liêu Phúc cảm thấy bóng lưng bị thương của công tử, thoạt nhìn thật sự làm cho hắn cũng cảm thấy chua xót, khẽ lên tiếng.



Đúng lúc này, Liêu Thuận vội vã chạy vào, thở không ra hơi nói: “Công tử, Thuận... Thuận Thiên Phủ đến... Có người đến, mời ngài mau chóng đi Thuận Thiên Phủ.” Liêu Thanh Vân kinh ngạc xoay người, sự tuyệt vọng cùng nét bị thương trong mắt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.



Liêu Thuận ngây ngẩn cả người.



“Đã xảy ra chuyện gì?”



Liêu Thuận hoàn hồn, biển sắc, vội hỏi: “Chương đại nhân nói có người muốn cáo trạng lên bệ hạ, nhưng người đó muốn gặp ngài trước, bảo ngài lập tức qua đó.”



Cáo trạng lên bệ hạ?



Liêu Phúc hít một ngụm khí lạnh, Liệu Thanh Vân cũng kinh ngạc.