Phượng Kinh Thiên
Chương 496 : Cũng muốn biết
Ngày đăng: 14:00 30/04/20
Tiễn Liệu Thanh Vân đi, Cố Lăng liền đứng một mình bên cửa sổ, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, có chút cay đắng có chút xót xa lại có chút bi thương... phức tạp đến nỗi khiến hắn không cách nào có thể phân biệt rõ ràng 1 được. Bất kể là về mặt nào, Thanh Vân đều rất thành thực.
Hoặc có lẽ bởi vì sự thành thực của hắn, thành thực đối diện với tình cảm mà bản thân dành cho bệ hạ, nên bây giờ cũng thành thực đối diện với khoảng cách mà1không bao giờ có thể vượt qua được giữa hắn và bệ hạ. Cho nên, Thanh Vân lựa chọn từ bỏ đi tâm và tình của chính mình!
Mà bản thân mình... Cổ Lăng cúi đầu, sự cay đắng dâng lên trong lòng bao trùm lấy hắn. Hắn không bằng Thanh Vân, cũng không thể thành thực đối diện với trái tim mà hắn dành cho nàng, cũng không thể vứt bỏ tình cảm của mình như vậy được.
Cho nên, hắn của bây giờ mới rơi vào tình cảnh tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. “Đại nhân...”Hữu thị lang8tiến vào nhìn thấy Cố Lăng đang đứng một mình trước cửa sổ, gọi mấy tiếng cũng không thấy hắn trả lời, trên mặt lướt qua một tia kì lạ, âm thầm nâng cao âm lượng.
“Đại nhân.”
Trái tim đang bay lơ lửng của Cổ Lăng quay về chỗ cũ. Hắn quay đầu nhìn thấy ánh mắt vừa tò mò lại vừa kinh ngạc của thuốc hạ đắc lực, trong phút chốc trên mặt có chút không tự nhiên, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ tinh anh, bình tĩnh như cũ.
“Tiền đại nhân có chuyện gì?”
Tiền thị lang2vội bước lên trước một bước bẩm bảo: “Đại nhân, những tư liệu có liên quan đến Trần Cựu ở Hình bộ đều đã được chỉnh sửa và thống nhất lại rồi...”
Đêm đã khuya, người cũng trở nên yên tĩnh. Trước song cửa sổ mở một nửa, ánh sao chiếu lên, cũng giống như tâm trạng lúc này của Liêu Thanh Vân vậy.
Liệu Thanh Vân yên lặng ngồi trước bàn, bày trước mặt là cuộn thánh chỉ trắng màu vàng sáng chói tôn quý.
Liêu Thanh Vân nhớ đến dáng vẻ mẫu thân vui vẻ như buông bỏ được gánh nặng và4ánh mắt an ủi âm thầm của phụ thân khi biết hắn đồng ý thành thân. Sau đó, hắn lại nhớ đến tình cảnh gặp mặt Đào Thất tiểu thư ở trà lâu nhất phẩm hai ngày trước: Đào Phi Vũ nâng ly trà trong tay không biết đang nghĩ gì, Liệu Thanh Vân tiến vào cũng không hề hay biết, mãi cho đến khi thị nữ bên cạnh nhắc nhở nàng, nàng mới ngây ngẩn mà ngẩng đầu. Nhìn Liệu Thanh Vân tiến vào, trong ánh mắt nàng có chút câu nệ cũng lo lắng mà đứng người dậy: “Liêu... Liệu Nhị ca.”
Không cần mệnh lệnh của Đào Phi Vũ, những thị nữ đứng hầu bên trong cũng biết ngày hôm nay là đại diện cho điều gì rồi.
Từ các quan to quý tộc cho đến các bách tính bình thường đều sinh ra rất nhiều ý kiến, đương nhiên, việc ý kiến đó cũng chỉ là trong đáy lòng mà thôi. So với cuộc nói chuyện lần trước, vẫn là địa điểm đó, vẫn là hai người như xưa, nhưng cuộc nói chuyện đã khác xưa. Nguyên Vô Ưu nhướng cao mày thể hiện sự kinh ngạc của nàng.
Chu Thanh Sắc cười dịu dàng gật đầu: “Núi Phiêu Miễu, thời tiết và phong cảnh lúc này rất đẹp.”
Ánh nhìn của Nguyên Vô Ưu chuyển đến bộ quần áo của hắn. Người trước mặt đã thay bộ quần áo lụa là khi gặp mặt lần trước, cả người mang dáng vẻ thư sinh, tóc đen nhánh, cài một cây trâm ngọc rất đơn giản, đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời, nụ cười sáng chói nhẹ nhàng liền có thể che đậy được ngũ quan bình dị của hắn. Nàng nhìn hắn mấy giây, cúi đầu cười, sau đó lại ngẩng đầu nhướng mày: “Thời tiết này, sư phụ mời con đi đến sự môn ngắm nhìn núi Phiêu Miễu không có đỉnh thật khiến con bất ngờ.”
“Đến đi tự do, tiêu sái như gió, vi sự cho rằng, đối với con mà nói, vậy mới là tốt.” Chu Thanh Sắc nhìn sâu vào nàng, thấp giọng nói.
Trái tim Nguyên Vô Ưu khẽ thắt lại một chút, đã từng một thời, tự do là điều mà nàng cho rằng là yêu cầu duy nhất của kiếp này, nhưng bây giờ tự do ở trong tay, nhưng tim lại không có cách nào hưởng thụ được tự do nữa rồi.
Trong khoảnh khắc ngày người ấy, trên gương mặt của Nguyên Vô Ưu cũng không có biểu hiện gì, sắc mặt không đổi mà cười nói: “Đi đến tự do, tiêu sái như gió,... thật tốt.” Chu Thanh Sắc dường như không nghe thấy lời nói của nàng, thản nhiên tự đắc mà đích thân đi pha trà, trong khoảnh khắc đưa tay lên, sự nho nhã và đẹp đẽ khiến cho người chứng kiến vô cùng yêu thích.
“Nhập vào thể tục cũng được, thoát khỏi thế tục cũng không sao, đời người cũng chỉ là than thở, giác ngộ vận mệnh và ghi nhớ vận mệnh mà thôi.” Chu Thanh Sắc đưa ly trà đã pha sẵn trong tay sang cho nàng, thẳng thắn nói: “Điều khiển ta cảm động không phải là nữ để tự mua dây buộc mình ở trước mặt, mà là Lam Vân ngồi nói chuyện trời cao đất rộng, nước chảy mây trôi cùng với ta ở trà lâu Tín Dương. Có lẽ ra ngoài một chuyển, con sẽ phát hiện so với vị trí nữ đế cao quý không gì sánh bằng ngày hôm nay, con càng bằng lòng là một Lam Vân hơn.”
Nụ cười trên mặt Nguyên Vô Ưu dần dần biến mất, sắc mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Chu Thanh Sắc vẫn giữ động tác đưa trà qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, một hồi lâu không ai lên tiếng, bức tranh dường như là dừng lại vậy. Nhưng chỉ là dường như, vốn không hề thật sự dừng lại.
Đầu tiên, ánh mắt Nguyên Vô Ưu rời đi, sau đó đưa tay ra nhận lấy ly trà trong tay hắn, khẽ mở khóe môi đồng ý yêu cầu của hắn: “Được, con cũng muốn biết đáp án.”